"Người phụ nữ mới vừa rồi là ai, sao lại mặc áo ngủ của anh?"
Người vừa nhấn chuông cửa là thư ký Vũ Tình của Tần Trác Luân.
Cô vẫn rất muốn Tần Trác Luân, vì vậy liền tìm đến chỗ ở của anh.
Vừa mở cửa ra thì nhìn thấy một cô gái diễm lệ khiến cho cô cũng không muốn dời đi tầm mắt, mặc dù trên người đối phương mặc áo ngủ của Tần Trác Luân, cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ấy, ngược lại làm cô ấy còn tăng thêm một loại phong tình rất động lòng người.
Trong lòng cô rất đố kỵ cô gái kia, cô nhìn thấy cô gái kia đi tới phòng bên cạnh, xem ra là hàng xóm với tổng giám đốc.
Chẳng lẽ cô gái kia coi trọng tổng giám đốc, muốn quyến rũ tổng giám đốc, nếu như cô tới muộn một chút, có phải tối nay tổng giám đốc và cô gái kia sẽ ngủ cùng nhau hay không?
Sau khi vào nhà, cô lập tức đi tới phòng ngủ, tận lực để cho giọng nói của mình nghe không có gì khác thường.
Giống như thuận miệng hỏi một chút mà thôi.
“Cô tới nơi này làm cái gì, tôi không nhớ có nói muốn cô.”
Tần Trác Luân thấy là cô, chân mày không khỏi nhíu lại.
“Luân, em nhớ anh lắm, anh đừng tức giận, tối nay để cho em ở lại có được hay không, em nhất định hầu hạ anh thật tốt?”
Cô tiến lên, đi tới phía sau anh, từ phía sau ôm lấy anh, bộ ngực đầy đặn của cô dán lên lưng anh, âm thanh rên rỉ.
“Buổi tối cô ngủ ở phòng khách, chuyện tối nay tôi không hy vọng có lần thứ hai. Đi ra ngoài.”
Tần Trác Luận đẩy cô ra, đi tới bên cửa sổ, âm thanh lạnh lẽo.
“Luân, được rồi, em nghe lời anh là được mà, anh đừng tức giận.”
Trong lòng Vũ Tình rất thất vọng, anh không muốn nhìn đến bản thân cô sao?
Thật may là anh không có hỏi lý do tại sao cô biết anh ở chỗ này, cô âm thầm thở nhẹ một hơi, đi về phía phòng khách.
“Làm sao cô biết tôi ở chỗ này?”
Vũ Tình đang muốn đi ra ngoài, chợt từ sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lùn của Tần Trác Luân.
Anh, thế nào lại hỏi rồi, mới vừa cô còn nghĩ thật may là anh không có hỏi, hiện tại anh hỏi, cô biết trả lời anh thế nào đây?
Trên mặt Vũ Tình tràn đầy lúng túng, cô không dám xoay người, cô không biết mở miệng làm sao.
Lúc từ từ xoay người lại, cô nhìn thấy cặp tài liệu trên ghế sofa của anh, trong lòng đã có chủ tính rồi.
“Là vì cái này, lúc anh rời khỏi phòng làm việc quên cầm cái này, em đi sau phát hiện nên muốn mang tới đưa cho anh, em không phải cố ý theo dõi anh… anh ngàn vạn lần đừng giận em, em nghĩ là anh rất quan tâm hạng mục này.”
Cô nhanh chóng rút ra một tập tài liệu từ trong túi xách của mình ra đưa cho anh, nhằm giấu diếm chuyện nhờ người âm thầm điều tra chỗ ở của anh.
“Thật chỉ có như vậy? Để giấy tờ xuống, cô đi ngủ đi.”
Tần Trác Luân lãnh đam nhìn tài liệu trong tay cô, với lời nói của cô hình như là vừa tin, vừa như không có tin.
*
Buổi sáng, tập đoàn Tần Đế.
Hôm nay Tần Trác Luân gọi mua đồ ăn bên ngoài, Tô Thiển Hạ lập tức giả trang thành người giao đồ ăn, đứng trước thang máy đem đồ ăn trực tiếp mang tới phòng làm việc tổng giám đốc.
Giơ tay lên gõ cửa, bây giờ cô thư ký Vũ Tình của Tần Trác Luân đang đi hưởng thụ thời gian nghỉ trưa nên không có ở đây.
“Đi vào.”
Tô Thiển Hạ giơ tay gõ cửa, cô đã điều tra qua, đây là phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Tần Đế, bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp đầy mị lực của Tần Trác Luân, âm thanh thật là dễ nghe.
Cô nhắm mắt nghe rất say mê.
“Ai đang ở bên ngoài, sao không đi vào?”
Tần Trác Luân đợi nửa phtus cũng không có ai mở cửa đi vào, chính anh tới mở cửa xem một chút.
Tô Thiển Hạ đang mỉm cười say mê, nháy mắt nụ cười đông cứng khóe miệng, vội vàng cúi đầu đem túi đồ ăn giơ lên cao để cho anh không nhìn thấy mặt.
“Xin chào, tôi là người đưa thức ăn, tổng cộng là sáu mươi ba nghìn đồng, xin từ từ thưởng thức.”
Cô gái người đưa thực phẩm này có chút kỳ quái, thế nào vẫn cúi đầu, âm thanh cũng có chút kỳ quái.
Tần Trác Luân nhận lấy đồ ăn, anh lục túi lấy ra tờ một trăm nghìn đồng đưa cho cô.
“Không cần thối lại, cô có thể đi được rồi.”
Bình thường đồ ăn mua ngoài đưa đến trước cửa là được, không phải sao? Thế nào hôm nay lại trực tiếp đưa lên? Trong lòng Tần Trác Luân nảy sinh ra nghi vấn, xem ra hệ thống an ninh công ty có vấn đề, anh phải gọi trưởng phòng anh ninh đến xem chuyện gì đã xảy ra.
“Không được, nhất định phải trả lại cho ngài tiền, ở đây là ba mươi sáu nghìn đồng, thật xin lỗi, thiếu đi ngài một nghìn đồng, trước hết thiếu, lần tới ngài kêu đồ ăn mua ngoài nữa thì tôi sẽ trả lại cho ngài, tổng giám đốc hẹn gặp lại.”
Tô Thiển Hạ len lén nhìn ngắm phòng làm việc của anh, bên trong chắc không có phụ nữ chứ, nghĩ đến đây tâm tình cô thoáng tốt lên, cúi đầu tìm trong túi, cũng chỉ tìm được ba mươi sáu nghìn đồng, vậy trước tiên thiếu anh một nghìn đồng, cô nắm lấy bàn tay to của anh, nhét ba mươi sáu nghìn đồng vào tay anh, lúc buông tay anh ra, trong lòng cô có chút luyến tiếc, tay người đàn ông này cũng thật lớn, lần tới cô muốn sờ đủ.