Tổng Giám Đốc, Con Được Mẹ Trộm Đi

Chương 39: Bị cường bạo




Hôm nay, Tô Thiển Hạ, Điềm Điềm và Y Đồng hẹn nhau đi leo núi, nhưng không ngờ lúc cô đi mua ba chai nước khoáng, quay về tìm hai cô ấy, lại không thấy người đâu, nên cô nghĩ hai người có thể đã đi về trước.

Một mình cô chẳng có mục đích đi dạo ngoài phố, đến buổi tối, cô bước vào một quán ăn nhỏ ven đường kêu một bát mì.

Mùi vị cũng không tệ, nơi này tuy là quán ăn nhỏ ven đường nhưng rất sạch sẽ, món ăn lại đúng mùi vị mà cô thích.

Ăn xong bát mì, cô lại tiếp tục đi chơi, bởi cũng khó có được một ngày nhẹ nhàng tự do tự tại đi dạo như vậy.

Cô đi đến cửa rạp chiếu phim, nghĩ lại mình cũng rất ít đến rạp chiếu phim xem chiếu phim, hiện tại lại đang chiếu phim "Harry Porter - Phần 7", không bằng vào xem một chút.

Xem phim, tâm tình của cô nên được diễn tả như thế nào đây, đúng là sau khi vào rạp chiếu phim đã tốt hơn trước một chút.

Sau khi xem hết phim, cô nhìn thời gian trên màn hình điện thoại di động, dọa người sao, đã trễ thế này rồi, cần phải trở về, sao cũng không ai gọi điện thoại cho cô?

Sớm hôm nay, ba người các cô đi đến Lư Sơn, cũng mới đổi số điện thoại di động mới tinh, cũng chỉ có họ biết mã số điện thoại mới của lẫn nhau mà thôi.

Không ai gọi điện thoại cho cô, đã nói lên bọn họ cũng đều "không vội", nhưng là bọn họ cũng bận rộn chuyện gì sao?

Hay cũng giống bản thân cô, một dạng đi dạo đến đêm khuya?

Đi ngang qua một quán bar bên đường, cô nghe được bên trong truyền đến một hồi âm thanh giống như tiếng chai rượu bị đánh vỡ, lại vừa giống như âm thanh vật nặng rơi xuống đất, cô không nhịn được đi lên trước nhìn một chút.

Đẩy cửa ra, cô phát hiện một cô gái đầu tóc rối bù còn quần áo thì cũng xốc xếch chạy ra, trên mặt mang đầy nước mắt.

Cô ấy đã xảy ra chuyện gì?

Có thể đã bị cái tên đàn ông đáng ghét nào khi dễ rồi hay không?

Tô Thiển Hạ tiến lên, cô sợ cô gái kia nghĩ không thông, nên lập tức đi theo sau lưng cô ấy.

"Hu hu . . . ."

Cô gái chạy tới bên hồ, nằm ở lan can nơi đó khóc thút thít, thoạt nhìn rất đau lòng.

"Xin chào, có phải cô đụng phải người xấu hay không, bị khi dễ rồi, nói cho tôi biết, cái tên xấu xa kia là ai, bây giờ đang ở đâu, tôi có thể giúp cô hả giận."

Thiển Hạ đợi một lúc lâu, thấy cô gái khóc cũng đã mệt mỏi, cô lập tức bước lên nhỏ giọng nói.

"Cô? Cô là?"

Cô gái ngẩng đầu nhìn Thiển Hạ, Thiển Hạ chợt phát hiện cô ấy có một đôi mắt long lanh như nước hồ thu, thật là đẹp mắt, gương mặt cũng thật là đẹp, cô gái này Thiển Hạ thích.

Nhìn kỹ, tuổi của cô ấy chắc cũng không lớn hơn cô.

"Tôi tên là Tô Thiển Hạ, còn cô, mà cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi? Đương nhiên nếu cô không nguyện ý nói cũng không sao, nhà cô ở đâu, tôi đưa cô trở về."

Thiển Hạ âm thầm quyết định sẽ đưa cô gái về nhà trước, sau đó mình lại đến quán bar kia xem tình huống kia thực hư thế nào.

"Tôi họ Lãnh, tôi tên là Lãnh Sơ Luyến, có phải tên tôi có chút khôi hài phải không, tôi..?"

Lãnh Sơ Luyến cũng không biết nên nói như thế nào, nếu nói là mình bị khi dễ cũng không hoàn toàn đúng.

"Vậy cũng đừng nói nữa, để tôi đưa cô về nhà trước."

Bản thân Thiển Hạ chính là mở quán bar buôn bán, trong quán bar muôn hình muôn vẻ kiểu người, cô thấy cũng rất nhiều, cô cũng không phải là người hiếu kỳ, nếu cô gái kia có chuyện khó nói, cô cũng không tiện hỏi nhiều.

"Tôi...tôi bị hắn mạnh."

Lãnh Sơ Luyến cúi đầu, nhẹ giọng nói xong cô xoay người nhìn vào hồ nước sâu kín trước mặt, giống như chuyện cô đang nói là chuyện của một người hoàn toàn khác.

"Cái gì, bị mạnh, đó chính là, chính là bị cường bạo, nếu cô để ý thì dẫn tôi đi gặp cái tên đàn ông dám khi dễ cô đó, tôi sẽ đánh hắn một trận."

Thiển Hạ nắm chặt quả đấm, khuôn mặt hết sức tức giận, Lãnh Sơ Luyến bị một người đàn ông cường bạo, khó trách cô ấy lại khóc đau lòng như vậy.

"Cái này, tự tôi sẽ xử lý, cám ơn ý tốt của cô, tự tôi có thể xử lý thật tốt, sao muộn thế này cô còn ở bên ngoài?"

Nhìn thấy có người quan tâm mình như vậy, Lãnh Sơ Luyến cười rộ lên, mới vừa rồi là cô cảm thấy thật khổ sở nên mới có thể chạy đến đây khóc, hiện tại cô cũng không còn khổ sở như vậy nữa rồi, cô gặp phải chuyện, cô hi vọng chính mình tự đi xử lý.

"Vậy cũng tốt, tôi cũng không miễn cưỡng cô, còn tôi là do thất lạc với bạn, không có việc gì, tôi biết được đường trở về, còn cô, vẫn chưa về nhà sao?"

Thiển Hạ nhịn không được mới hỏi cô ấy chuyện mới xảy ra kia.

"Bây giờ tôi đi về, hẹn gặp lại."

Lãnh Sơ Luyến nói tạm biệt với Tô Thiển Hạ, hai người một đi hướng trái một đi hướng phải.

Sau đó Thiển Hạ cũng trở lại gian phòng m ba người mới thuê.

Phát hiện gian phòng một mảnh tối om, có thể có hai cách giải thích.

Một, bọn họ đã trở lại, hơn nữa đã đi ngủ.

Hai, họ vẫn chưa trở về, vẫn còn ở bên ngoài, đối với Y Đồng thì cô cũng không cần lo lắng, nếu là Y Đồng và Điềm Điềm ở chung một chỗ cũng sẽ vô sự, còn nếu như không ở cùng nhau, một mình Điềm Điềm sẽ gặp nguy hiểm. Cô lại nghĩ đến chuyện Lãnh Sơ Luyến mới vừa gặp phải, trong lòng cô rất lo lắng Điềm Điềm có thể cũng sẽ gặp phải.

Cô bước nhanh lên lầu, trước tiên phải xác định các cô ấy có trở về hay không, rồi sau đó mới quyết định có muốn đi ra ngoài tìm các cô ấy hay không.

Sau khi lên trên lầu, mở cửa phòng Điềm Điềm, hoàn toàn không có ai.

Cô lại mở cửa phòng của Y Đồng, có người, Y Đồng đang ngủ thiếp đi.

"Y Đồng tỉnh lại, Điềm Điềm đâu rồi, Điềm Điềm không có đi chung với cậu sao?"

Cô lập tức lay người Y Đồng tỉnh, suy nghĩ xui xẻo của cô hoá ra lại thật sự thành sự thật.

"Điềm Điềm đi cùng với cậu không phải sao?"

Y Đồng mở trừng hai mắt, dáng vẻ còn có chút chưa có tỉnh, cô nhắm hai mắt lại muốn ngã đầu ngủ tiếp.

"Không có, mình nghĩ hai người các cậu ở chung một chỗ, lúc mình đi mua nước khoáng trở lại không thấy hai người đâu, lúc nào thì cậu và Điềm Điềm tách ra, không thấy từ lúc nào, cậu mau dậy đi, chúng ta cùng đi tìm Điềm Điềm."

Thiển Hạ kéo Y Đồng lên, giúp cô ấy tìm quần áo mặc lên bởi vì Y Đồng có thói quen ngủ trần.

"Cậu...cậu nói gì, không thấy Điềm Điềm, cậu ấy không có đi chung với cậu, trời ơi, lúc cậu đi mua nước khoáng chưa tới mấy phút, Điềm Điềm nói muốn ăn bánh quế, cậu ấy nói đi mua một ít, mình nghĩ đến đám các cậu sẽ ở chung một chỗ, vậy, vậy chúng ta nhanh đi tìm Điềm Điềm."

Một bên tay chân Tần Y Đồng luống cuống mặc quần áo tử tế, một bên giải thích rõ ràng tình huống tại sao không thấy Điềm Điềm.