Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 142: Lẫn nữa đắm chìm




Lời nói của dì Lý khiến Nhan Như Y khiếp sợ không thôi, ngực lại giống như bị vật nặng đè lên, cô thạm chí còn quên hô hấp!

Hôm 30 có một người đàn ông vào đây hỏi thăm cô? Giọng thành phố B?

Là anh sao? Sẽ là anh sao?

Nhan Như Y theo bản năng bắt lấy cánh tay của dì Lý, ngừng thở hỏi: "Dì Lý, bộ dạng của người hỏi về con hôm đó thế nào?"

Dì Lý hoàn toàn không suy nghĩ đã lập tức trả lời: "Dì nhớ, dì nhớ, ấn tượng vô cùng sâu sắc, người đàn ông đó cao hơn 1m8, mặc một bộ âu phục tối màu, áo sơmi xám, giống như những ngồi sao trên tivi, đây vẫn là lần đầu tiên dì thấy có người mặc âu phục lại đẹp như vậy, lại có có khí chất của ông chủ, hơn nữa bộ dạng của cậu ấy còn rất đẹp trai..."

Trước đây bà thấy đàn ông mặc âu phục, có vẻ cũng có ít tiền, nhưng dáng người rất béo. Có thể mặc âu phục đẹp mắt một chút, người đàn ông đó lại nhìn có vẻ không có tiền. Đây thật sự là lần đầu tiên, bà thấy một người mặc âu phục đẹp trai như vậy, lại lộ ra vẻ phú quý!

Nghe đến đó, Nhan Như Y đã có thể xác định nhất định người này là Hoắc Doãn Văn, vì chỉ có anh mới có năng lực này, khiến cho người khác chỉ mới gặp một lần, đã qua hơn một tháng, còn có thể nhớ sâu sắc đến vậy!

Nhịp tim lại lần nữa muốn rung lên, nước mắt cũng không khống chế được đảo quanh nơi đáy mắt.

Suy nghĩ của cô trở về ngày 30 đó, lúc này cô đang ở nhà bận rộn chuẩn bị cơm tất niên, anh lại ở cạnh nhà cô. Khoảng cách giữa bọn họ lại gần như vậy... gần như vậy!

cuộc goi vào đêm 30 đó, nhất định là do anh gọi tới!

Lòng của Nhan Như Y kích động, mà cũng đau đớn như dao cắt vậy. Vừa nghĩ đến đêm 30, anh lẻ loi một mình đứng trong bóng đêm, hút thuốc lá, chân mày cô đơn chau lại, chóp mũi của cô không nhịn được ê ẩm, nước mắt cũng không khống chế được tuôn trào.

Dì Lý vừa nhắc đến người đep trai đó, hình như không dừng lại được. "Cậu ấy còn đứng ở trước cửa cấp ba một hồi, đúng rồi, tối 30 cậu ấy còn ở cửa hàng đồ ăn gọi một cuộc điện thoại, nhưng thông rồi lại không lên tiếng!"

Anh đứng trước cửa cấp ba rất lâu? Đó là nơi cô từng học!

"Dì Lý, thật xin lỗi, cháu còn có chuyện đi trước, vài ngày nữa cháu sẽ qua thăm dì!" Nói xong, cô buông cánh tay dì, quay người, chạy về đường cũ!

Cô chạy như bay, đã không nghe thấy câu nói 'gặp lại sau' của dì, bên tai là từng tiếng nỉ non của Hoắc Doãn Văn, 'Như Y, Như Y', trong giọng nói tràn đầy nỗi nhớ nhưng đối với cô, nhớ nhung đến đau đớn.

Nước mắt không ngừng làm mờ tầm mắt của cô, cô vừa chạy, vừa dùng mu bàn tay lau mắt!

Không muốn, không muốn, không muốn, cô không muốn, cô yêu người đàn ông luôn nhớ cô đến đau khổ, cô phải đi gặp anh!

Trợ lý Triệu đang chuẩn bị lái xe rời đi thì lập tức thấy được Nhan Như Y đang chạy về phía mình, khuôn mặt khổ sở lập tức lộ vẻ hoảng hốt. "Trợ lý Nhan, sao cô lại trở về rồi?"

"Tôi phải đi gặp Hoắc Doãn Văn, tôi phải đi gặp anh ấy!" Lúc này, gương mắt cô đã giàn giụa nước mắt!

"Hả, tổng giám đốc Hoắc, hiện tại anh ấy đang ở tren tầng cao nhất, phòng tổng thống!" Trợ Lý Triệu quá đỗi vui mừng nói!

"Tôi biết rồi!" Nhan Như Y nặng nề hô hấp, thở không ra hơi, nhưng việc này cũng không khiến bước chân cô chậm lại, cô nhanh chóng chạy vào địa sảnh, tiến vào thang máy, nhấn số tầng anh đang ở.

Sau, cô nhìn con số trong thang máy không ngừng đi lên, cuối cùng cũng đến tầng anh đang ở.

Gần như khi thang máy vừa mở, cả người cô đã chạy ra ngoài.

"Đinh đông..." Cô thở hổn hển nhấn chuông cửa!

Ngay sau đó, cửa phòng được mở ra, Hoắc Doãn Văn đang mặc áo choàng tắm giật mình nhìn người phụ nữ trước mặt, không tin đây là thật. "Như Y..." Miệng lắp bắp.

Nhan Như Y không đợi anh mời mà trực tiếp tến vào, sau đó đóng cửa lại.

"Doãn Văn..."

Kèm theo tiếng kêu của cô, đầu cô đập vào ngực anh...

*** Tác phẩm của Cơ Thủy Linh, mong nhận được sự ủng hộ của mọi người ***

Hoắc Doãn Văn bị cô ôm lấy, tinh thần khiếp sợ thật lâu mới hồi phục lại, anh không dám tin ôm lấy cô. "Như Y, em nói cho anh biết, hiện tại là thật sao?"

Nhan Như Y dùng sức cọ má vào ngực anh, không quan tâm việc nước mắt nước mũi làm ướt bộ ngực của anh. "Đúng, là thật! Doãn Văn, Doãn Văn, Doãn Văn..."

Cô như kêu không đủ, không ngừng gọi tên anh!

Cô thật sự cảm thấy không đủ, tám tháng, trong tám tháng này, có đêm nào, cô không ngừng gọi tên anh trong lòng? Buổi tối nào trong mơ không có anh?

Cô nhớ anh, cô thật sự nhớ anh!

"Vậy chúng ta... là bạn bình thường sao?" Anh dùng lực đẩy cô ra từ trong lồng ngực, hai tay nắm lấy bả vai của cô, đôi mắt sâu mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Nhan Như Y dùng sức lắc đầu. "Không phải, không phải..."

Vừa nói cô vừa chủ động mở áo choàng tắm của anh, đưa tay vào bên trong, bắt đầu vuots ve lồng ngực co dãn của anh, cũng chủ động hôn anh!

Hoắc Doãn Văn nhanh chóng dùng hai tay cố định gáy cô, hôn sâu hơn, sau đó anh ôm cô lên, đi về phía giường lớn...

...

Tám tháng chia xa, lần này cảm xúc hai người càng mạnh mẽ, toàn thân chìm vào sự vui sướng này!

Trong khoảnh khắc hi người kết hợp làm một, Nhan Như Y lại khóc thêm lần nữa, Hoắc Doãn Văn cũng điên cuồng hôn cô...

...

Sau trận hoan ái, hai người vẫn ôm nhau!

Nhan Như Y muốn quên hết mọi thứ, chỉ hưởng thụ khoảnh khắc hạnh phúc này. Những chuyện khác, để sau hãy nói đi...

Hoắc Doãn Văn ôm cô lên, để cô nằm trên người mình, môi anh không ngừng hôm lên má, rái tai của cô. "Như Y, em hãy tin anh, anh nhất định sẽ cưới em!"

"Vâng!" Cô nhẹ nhàng đáp, sau đó cô chuyển sang chủ đề khác, hỏi thăm chuyện hôm 30!

Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh. " Hôm 30, anh có đến nhà em, đúng không? Điện thoại hôm đó là do anh gọi, đúng không?"

Hoắc Doãn Văn vốn muốn phủ nhận, nhưng nhìn ánh mắt nén lệ của cô, trần đầy kích động, anh biết cô đã biết tất cả rồi.

"Ừ!" Anh gậy đầu.

Giọt nước mắt nóng hổi lại chảy xuống sống mũi cô, hai tay của Nhan Như Y đặt lên ngực anh. "Vậy sao anh lại không nói với em, anh nên nói cho em biết. Em không muốn một mình anh trải qua năm mới, không muốn anh ở một mình đêm 30, không muốn, không muốn anh một mình! Hu hu, anh thật đáng ghét, tại sao anh lại gạt em anh vẫn ở nhà?"

Hoắc Doãn Văn không trả lời cô, đó là vì... thật ra anh không lừa cô, nơi có cô chính là nhà!

NHan Như Y nghẹn ngào không thôi... cô rất hối hận, hối hận tại sao lúc đó mình lại không cho anh gọi điện thoại? Nếu như cô có chút can đảm, cũng không đến mức trong thời gian quan trọng, lại để anh một mình cô đơn như vậy.

Cho dù không cần hỏi, cô cũng biết nhất định chưa ăn cơm tất niên, nhất định không có ăn sủi cảo, nhất định là không có cái gì cả!

Hoắc Doãn Văn ngẩng mặt lên, hôn lên giọt nước mắt của cô. "Đừng khóc, anh rất khỏe, không có thảm hại như tưởng tượng của em vậy đâu!"

"Không phải, không phải... làm gì có ai lại trải qua năm mới một mình..."

Anh nằm trên giường, nhìn gương mắt đầy nước mắt của cô. "Anh nói thật đấy, trước đây anh ra nước ngoài học vẫn luôn không về nhà, cũng không trải qua tết âm lịch. Sau này trở về nước làm việc, vào tết âm lịch, anh cũng ra nước ngoài xử lý việc làm ăn như bình thường. Năm nay, là sau thật nhiều năm, lần đầu tiên trải qua tết âm lịch, nghe được âm thanh của pháo hoa, cũng nhận được tin nhắn của em, nghe được giọng nói của em, quan trọng là, anh biết anh ở rất gần em... điều này cũng có thể khiến anh thỏa mãn rồi!"

Rõ ràng là đang an ủi cô, nhưng nước mắt Nhan Như Y vẫn không khống chế được chảy ra. "Anh nên nói cho em biết, em muốn cùng anh trải qua đêm mừng năm mới. Làm mỳ vằn thắn cho anh, làm cơm tất niên cho anh, cùng nhau đến ra bên ngoài bắn pháo nhận thần tài!"

"Sau này có cơ hội, chúng ta sẽ ở cùng một chỗ mỗi khi năm hết tết đến..." Anh cam kết với cô!

Nhan Như Y gật đầu vì giấc mơ xinh đẹp này, cho dù... sau này anh kết hôn rồi, nếu như không có người cùng anh trải qua năm mới, cô nhất định sẽ ở cùng anh, nhất định!

Dù cô vi phạm đạo đức, nhưng vì người đàn ông này, cô tình nguyện!

Nhan Như Y nắm lấy cánh tay của nh, đôi mắt dán chặt vào!

Sau khi khóc xong, giọng nói của cô bỗng dừng lại, nhìn kỳ nhìn lỗ kim trên cổ tay anh, lo lắng hỏi. "Anh bị bệnh sao?"

"Ừ, có điều bây giờ đã không sao!" Anh cười, ôm cô.

"Thật sự không có chuyện gì sao?" Cô vẫn chưa yên tâm.

"Thật!"

NHan Như Y nhìn vẻ mặt không quan tâm của anh, dù anh có nói không sao, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy anh vẫn có chuyện gạt cô, nhưng lộ kim này tuyệt đối không giống như những gì anh nói. Có điều, những chuyện này, sau này cô sẽ từ từ điều tra rõ ràng.

"Đúng rồi, vừa rồi trợ lý Triệu nói gần đây anh gặp phải chút chuyện phiền toái, sao vậy? Trên phương diện làm ăn gặp phải chuyện gì sao?"

Nụ cười trên mặt Hoắc Doãn Văn dần biến mất, chân mày lại theo thói quen nhíu lại. "Không có chuyện gì, dù là chuyện gì anh cũng giải quyết được!"

"Rốt cuộc là chuyện gì?" Cô hỏi. VÌ anh dùng là 'giải quyết', chẳng lẽ chọc vào cái gì phải kiện rồi sao?

"Cũng không có gì, có hai nhân viên phục vụ vu khốc Đế Hào, nói công ty bắt hai người phải chuyện họ không muốn làm..."

"Là nhân viên nữ sao?" Cô nhạy cảm dò hỏi.

"Ừ!" anh chỉ đáp một tiếng, không có ý nói thêm về chuyện này nữa!

Nhan Như Y vẫn tin tưởng anh, vì cô từng làm nhân viên của Đế Hào. Trong lúc đó cô thật sự có nghe qua có cô nhân viên nào đó được khách hàng coi trọng, nhưng đó đều là do hai người tự nguyện, quả thật chưa từng nghe qua khách sạn để cho cô gái kia phải bồi khách. "Em nghĩ, chuyện này rồi sẽ được điều tra ra rõ ràng, anh cũng đừng quá phiền lòng!"

"Ừ, không sao!" Anh khoát tay một cái!

*** Tác phẩm của Cơ Thủy Linh, mong nhận được sự ủng hộ của mọi người ***

Đang lúc hai người chuẩn bị kích tình thần thứ ba, điện thoại của Hoắc Doãn Văn đột nhiên vang lên!

Cô có chút thất vọng leo xuống từ trên người anh, sau khi Hoắc Doãn Văn thấy số điện thoại, vẻ mặt có chút nghiêm nghị. Anh không nghe điện thoại trước mặt cô, mà đi ra khỏi phòng, đi ra bên ngoài phòng khách!

Nhan Như Y biết đây là cuộc điện thoại quan trọng, cô đi ra cửa nhìn bóng lưng của anh!

"Lúc này lại muốn tôi đi?" Anh rất không muốn nói. "Bây giờ tôi không có thời gian..." Tiếp đó không biết đối phương nói cái gì, Hoắc Doãn Văn không thể không đồng ý. "Được rồi, tôi tới liền đây!" Sau đó, anh tắt điện thoại.

Nhan Như Y đi lên trước dò hỏi. "Anh phải đi đâu? Ai tìm anh?" Trực giác khiến cô cảm thấy đó là cảnh sát!

Sắc mặt Hoắc Doãn Văn rất khó nhìn, nói. "Cảnh sát muốn tìm anh để làm rõ tình huống!"

"Em đi với anh!"

"Không cần, em ở lại đây nghỉ ngơi, lát sau anh sẽ quay lại!"

Cô lo lắng nhìn anh.

"Không sau đâu!" Anh cười, sờ sờ đầu cô. "Lát nữa anh sẽ cho người đưa đồ ăn tới cho em..."

"Anh gặp chuyện xấu thì đừng nên gạt em!"

"Dĩ nhiên là không, họ còn chờ anh, không nói với em nữa!" Anh đi vào phòng tắm, nhanh chóng mặc quần áo rời đi!

Người phục vụ đẩy xe thức ăn vào, không hiểu sao Nhan Như Y lại cảm thấy đồ ăn tối nay cực kỳ ngon, đã lâu cô không được ăn ngon như vậy rồi!

Từ lúc chín rưỡi, cô đã mong ngóng anh quay về, mười rưỡi, cô gấp gáp, gọi điện thoại cho anh, nhưng vẫn không có người nghe máy. Sau đó, trợ lý Triệu gọi điện thoại cho cô.

"Trợ lý Nhan, tổng giám đốc có một cuộc xã giao, anh ấy muốn tôi gọi điện cho cô, nói cô đừng lo lắng!"

"Là cuộc xã giao gì? Không liên quan đến chuyện ở cục công an sao?" Cô nắm điện thoại, sốt ruột hỏi.

"Không... không có, trợ lý Nhan yên tâm!"

Dù họ muốn cô yên tâm, nhưng cô mơ hồ có thể cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, phải nói là rất phức tạp.

Chỉ cần là chuyện Hoắc Doãn Văn có thể giải quyết, nhất định sẽ không làm anh phiền lòng. Nếu như chuyện này quấy nhiễu đến anh, thì đó chính là chuyện khiến anh có chút khó giải quyết!

Chẳng lẽ, chuyện này có dính dáng rất lớn?

Mà suy nghĩ của cô quả nhiên không sai, cô nghe được chuyện của Hoắc Doãn Văn từ Cao Hải!

Là anh chủ động gọi điện cho cô.

"Em nghe gì chưa?" Điện thoại vừa thông anh đã hỏi.

Nhan Như Y bị hỏi đến mơ hồ. "Nghe nói gì? Điên khùng!"

"Thì là vấn đề của bạn trai bí mật của em!"

"Hoắc Doãn Văn?"

"Chính là anh ta!"

Lòng của cô lạp tức quặn lại, Cao Hải cũng nghe nói chuyện của Hoắc Doãn Văn, vậy chuyện này quan hệ rất lớn. "Rốt cuộc là chuyện gì, anh mau nói cho em biết!"

"Cũng chia tay rồi em còn vội vàng như vậy làm gì? Còn lo lắng cho anh ta sao?" Cao Hải châm chọc cô.

Cô không quan tâm. "Anh có nói hay không?"

"Được, anh nói... cái tên đó đột nhiên gặp phải một ít chuyện, có một cô gái còn chưa đến 18 tuổi, tố cáo anh ta uy hiếp, buộc cô ta bán dâm!"