Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 133: Vô tâm trong công việc




Sáng thứ hai, Nhan Như Y tìm cớ để đến phòng làm việc của Hoắc Doãn Văn, đưa cho anh tên tuổi của cô gái cần tìm!

"Lưu Salsa, mười tám tuổi!" Hoắc Doãn Văn cầm bản photocopy thẻ căn cước của cô gái, nhìn thoáng qua, người trong hình trông không giống một cô gái, mà khá giống một cậu con trai. Nhưng thông thường, bản photocopy đều đồng dạng, khó nhận ra dáng dấp người cần tìm. "Không có hình rõ ràng hơn sao?"

"Không có, chỉ có cái này!"

"Ừ, tí nữa anh sẽ bảo trợ lý Triệu đem qua cho cảnh sát!" Hoắc Doãn Văn gật đầu một cái!

"Hi vọng có thể mau sớm tìm được em ấy!" Nhan Như Y cảm thán một câu.

"Nhưng mà bây giờ tìm người cũng rất khó, nhân khẩu ở B thị ngày càng nhiều, người nhập cư dần đông hơn!" Hoắc Doãn Văn đem tư liệu của cô gái bỏ qua một bên, sau đó đưa cho Nhan Như Ymột sấp tài liệu."Cái này em giúp anh phiên dịch gấp!"

Nhan Như Ynhận lấy tài liệu, vội nói: "Vậy em đi làm việc đây, tí nữa sẽ trả lại cho anh!"

"Đây là một phần tài liệu cơ mật!"

Vừa nghe đến lời này, Như Y trong lòng đã lo lắng không nguôi. Đặt tài liệu một bên khay trà, sau đó bắt đầu tiến hành phiên dịch.

"Dịch đơn giản thôi, chỉ cần anh xem và hiểu là được!" Hoắc Doãn Văn buông thõng một câu!

"Dạ, những lời này thật sự là do anh nói sao?" Nhan Như Y không dừng bút, chỉ liếc anh một cái, kể khổ một câu.

Hoắc Doãn Văn sờ sờ lỗ mũi, cười như không cười, sau đó mím đôi môi mỏng lại. Động tác này của anh thật đặc biệt mê người.

Ánh mắt của Nhan Như Y dừng lại mấy giây, bĩu môi, giễu cợt nói."Tư cách tình nhân của Hoắc tổng có khác, trước đây bởi vì chuyện này, em bị mắng tới tả đấy ! Bây giờ lại nói có thể chỉ cần dịch để cho anh hiểu là tốt rồi! Lúc này không nói em cần phải thi lại môn đọc hiểu?"

Nghe cô kể khổ, Hoắc Doãn Văn cũng không có tức giận, ngược lại còn hài hước nói một câu."Biết sai có thể sửa là tốt rồi!"

"À? Người nào biết sai có thể sửa, em hay là nói chính mình đây?" Cô bắt bẻ.

"Đương nhiên là nói em rồi! Ban đầu nếu như em sớm một chút đồng ý hẹn hò cùng anh, dĩ nhiên cũng sẽ không bị mắng rồi...!" Hoắc Doãn Văn hoàn toàn không để ý tới quy tắc trong phòng làm việc, đường hoàng đùa giỡn với cô.

Nếu như hai tháng trước, ai đó nói cho anh biết, anh sẽ có một ngày như thế, anh nhất định sẽ cho rằng người kia bị điên rồi, và đem ngay vào bệnh viện tâm thần. Nhưng hiện tại, anh biết, đây tất cả đều là sự thật, mình hoàn toàn bị cô gái trước mắt làm cho thay đổi.

"Không thèm để ý đến anh, không đứng đắn, em phải làm việc, đừng quấy rầy em!" Nhan Như Y vén gọn mái tóc ra phía sau, tập trung vào tài liệu trước mắt, tận lực không nhìn tới anh, để tâm không bị anh ảnh hưởng!

Nhưng ngồi chung với anh trong cùng phòng làm việc, cô luôn cảm nhận được áp lực từ phía anh, đôi mắt của anh luôn dõi theo cô, khiến cô thở khó khăn, mất tự nhiên, cũng không có cách nào toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc.

Thỉnh thoảng, cô khẽ vuốt nhẹ mái tóc, hoặc thay đổi một tư thế ngồi.

Mà động tác của cô cũng tác động đến anh!

Hoắc Doãn Văn cũng muốn giải quyết vài vấn đề kinh doanh, nhưng cô ở một bên, ngọt ngào, hơi thở mềm yếu, dễ dàng lay động lòng anh, khiến cho anh không kiềm hãm được, phải nhìn cô, nhìn cô, lại nhìn cô!

Nhan Như Y liền cảm thấy hai ánh mắt nóng hổi dán chặt vào lưng mình, cô không cảm thấy thoải mái, ngẩng đầu lên ——

`

Hai người không hề che dấu ánh mắt, trong nháy mắt không khí nóng bỏng đan xen vào nhau ——

************************

"Đừng nhìn em nữa, anh làm việc đi!" Cô vội vã cúi đầu, sau đó nhắc nhở anh.

Cô hiện tại như cô nữ sinh cấp hai, nội tâm tự khiển trách, cảm giác không chăm chú vào bài vở, lãng phí thời gian.

"Em không nhìn anh, sao biết anh đang ngắm em?" Hoắc Doãn Văn đùa với cô một câu.

"Anh rốt cuộc có cần gấp tài liệu này hay không?" Cô nghiêm mặt, ra điều nghiêm túc!

Nhìn cô nghiêm nghị, không cười, nụ cười trên mặt Hoắc Doãn Văn thật sự ngày càng không thể khống chế, anh không nhịn được nói: "Khoan đã, em thật ra dáng cô giáo, không hổ danh tốt nghiệp đại học S!"

"Đó là đương nhiên ——" Nhan Như Y dương dương hả hê một chút.

"Tốt nghiệp rồi tại sao không lựa chọn làm cô giáo?" Sinh viên tốt nghiệp đại học S rất dễ dàng tìm được công việc giảng dạy, chỉ là cô giống như chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ đi dạy!

"Bởi vì cha em là một thầy giáo, cả đời đối mặt với em như học sinh, quả thực làm em không có ý muốn trở thành giáo viên!" Nói một điều này, Như Y không khỏi cau mũi một cái!

Đúng vậy, cha của Nhan Như Y là một giáo sư rất ưu tú, học sinh trong lớp ông đều đậu vào các trường đại học danh tiếng. Ông đối với trường học rất nghiêm túc, thành tâm, làm người tương đối ngay thẳng!

Trên khắp đất nước, giáo sư tràn ngập, tự cho mình có quyền làm trời làm đất, thu tiền học thêm của học sinh, riêng cha của Nhan Như Y sau thời gian học chính khóa, ông còn dành thời gian bổ túc cho học sinh miễn phí, chưa bao giờ thu một phân tiền, cho nên đây cũng chính là một thầy giáo ưu tú, nhưng trong nhà luôn thiếu trước hụt sau!

Chỉ là, Hoắc Doãn Văn còn giả bộ mới nghe nói tới. "Hả? Thì ra chú Nhan là giáo sư!"

Nhan Như Y cũng chợt nhớ đây là lần đầu tiên cô nói với Hoắc Doãn Văn về cha mình, còn có mấy phần hả hê."Dĩ nhiên, cha em rất nổi danh ở quê nhà ——"

"Cho nên, em mới có thể học tập ưu tú như vậy rồi !"

"Ha ha, đó là đương nhiên!" Cô khoác lác vô sỉ thừa nhận."Chỉ là, cha em nếu như biết hiện tại trong công việc em không chuyên tâm, thế nào cũng cầm thước gõ lên đầu em!"

"Bị gõ qua?" Anh nghi hoặc.

"Dĩ nhiên bị gõ qua, anh phải biết làm con của thầy giáo rất buồn. Nếu như là một thầy giáo tốt, đối với con mình còn nghiêm khắc hơn so với các học sinh khác, hơn nữa làm con thầy học giỏi là chuyện đương nhiên. Cha em rất gia trưởng. Nếu như học tập không giỏi sẽ bị cười nhạo, quay đầu còn chịu bị đánh ——"

Hoắc Doãn Văn hiểu nói."Học giỏi là chuyện đương nhiên, học tập không giỏi sẽ bị cười nhạo!"

"Đúng, cho nên. . . . . . Ai. . . . . . Đây cũng là nguyên nhân em không muốn theo nghiệp giáo, không muốn đời sau chịu nhiều áp lực. Cũng không muốn bởi vì đời sau biểu hiện không tốt, mà bị người khác cười nhạo. Ta hi vọng. . . . . . Về sau con của chúng ta sẽ khoái khoái lạc lạc lớn lên. . . . . ." Nói xong lời cuối Nhan Như Y đột nhiên im bặt.

Tâm không khỏi đau đớn kịch liệt một chút. Đáng chết, cô đang nói cái gì.

Bọn họ làm sao có thể có đứa bé đâu? Bọn họ liên kết quả cũng sẽ không có!‘ thật xin lỗi ’ cũng không nghĩ lại nói ra những lời như vậy, Nhan Như Y vội vàng ngậm miệng lại, cúi đầu phiên dịch tài liệu!

Lần này, Hoắc Doãn Văn đối với đề tài nhạy cảm này, cũng không có quá nhiều áy náy, sắc mặt dễ dàng rất nhiều, hơn nữa trong đôi mắt còn lộ ra như vậy một vẻ tự tin!

Chỉ là, anh cũng không nói thêm gì nữa, chằm chằm nhìn biểu đồ giá cổ phiếu trên màn hình máy tính không ngừng chớp động!

Gần đây, anh đang trúng đậm!

************************

Khi Nhan Như Y đem tờ cuối cùng dịch xong, cô cầm tài liệu kỳ quái nhìn Hoắc Doãn Văn."Đây là một đại hạng mục. . . . . ."

Hoắc Doãn Văn gật đầu một cái.

"Vốn em tưởng Hằng Viễn đang tranh thủ , nhưng trong này. . . . . . Hợp đồng lại đang trên tay của anh . . . . . Đây là vì cái gì?" Nhan Như Y hạ giọng. Mặc dù cô chỉ là một trợ lý phiên dịch, mặc dù cô cũng mới tiếp xúc công việc không lâu, nhưng cô mơ hồ hiểu đây là vì cái gì!

Hoắc Doãn Văn vuốt hai cánh tay, ý tứ chính là cô đã thấy điều cần thấy!

Nhan Như Y nhíu mày."Làm như vậy không phải rất nguy hiểm sao?" Cô còn đè thấp giọng nói, thanh âm thật rất nhỏ!

"Cho nên. . . . . . Những thứ này anh chỉ có thể yên tâm giao cho em làm!"

"Đây là vì cái gì?" Chỉ cần anh và Sở tiểu thư kết hôn, công ty nhất định chính là thừa kế của anh rồi? Tại sao anh còn phải làm như vậy? Nếu như làm như vậy, một khi bị phát hiện ra ăn cây táo rào cây sung? Tập đoàn còn có thể giao lại cho anh sao?

Đến lúc đó, sợ rằng mặc dù tổng giám đốc đồng ý, các cổ đông khác cũng sẽ không đồng ý, cái này vốn là có tổn hại đến danh lợi của Hội Đồng Quản Trị!

Cô nghĩ làm như vậy, chủ yếu là. . . . . . Khó được phải . . . . .

Cô nghĩ tới mình? Chẳng lẽ anh vì cô?

Không cần, cô thật không muốn anh vì mình bỏ ra nhiều như vậy! Cô hét thầm trong lòng!

"Tài liệu phiên dịch xong chưa?"Anh không muốn tiếp tục đề tài này, chỉ là muốn tài liệu từ cô!

Nhan Như Y đưa cho anh, lòng bỗng trĩu nặng vì cảm giác mình giao ra món đồ rất trầm trọng!

"Nếu như là vì em, anh thật không cần thiết. . . . . ." Cô nói một câu!

Hoắc Doãn Văn đầu cũng không ngẩng lên, nhìn chằm chằm điều khoản trong tay."Chuyện này cùng em không có quan hệ, em không phải giữ áp lực trong lòng. Đây là nước cờ anh phải đi. . . . . . Nếu không, anh vĩnh viễn đều bị người khác quản chế. . . . . ."

Này. . . . . . Thật sự là một nước cờ sao?

Lòng nặng nề, nhưng Nhan Như Y nguyện ý tin tưởng tất cả là thật,. . . . . .

Mặc dù không cần nhìn cô, Hoắc Doãn Văn cũng có thể cảm thấy vẻ mặt cô rối rắm khổ sở đến cỡ nào." Nếu như em thật lòng lo lắng cho anh, như vậy thì toàn lực ứng phó giúp anh, anh hiện tại cần em trợ giúp ——" vốn là, anh không muốn cho cô biết tất cả, nhưng anh đúng là cần cô, cho nên phải nói cho cô biết!

Nhan Như Y tâm tình lúc này rối tung, khó có thể nói rõ, cô nhất định sẽ đem hết khả năng ra trợ giúp anh, bất kể thế nào!

"Nhưng. . . . . . Em cảm thấy . . . . . . Cảm thấy, tất cả nên như thường, tỷ như quan hệ giữa anh và Sở tiểu thư . . . . . ."

Hoắc Doãn Văn nhíu mày, hơi áy náy mấy phần."Trợ lý Nhan, điểm này em quá lo lắng rồi, vấn đề này, anh xác thực còn chưa có thay đổi tính toán!"

Tất cả còn là những xao động phía trước, anh tất nhiên không dám nói ra những lời nói chắc chắn như vậy. Một công việc kinh doanh lớn như vậy, một tập đoàn lớn như vậy, anh sao có thể nửa năm hay một năm nói giải quyết liền giải quyết? Tương lai biến động quá lớn, ngay cả chính anh cũng thật không rõ ràng, chưa nắm giữ được trong tầm tay!