Tổng Giám Đốc Cặn Bã! Anh Quên Em Rồi sao?

Chương 27: Người nói còn đau hơn người nghe




Trong khoảng hai tuần Trình Tố Vi bị Tô Vận bắt ra đảo rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì thì Trình gia đều không biết, ngay cả Hứa Vĩ Thành trực tiếp đến đón cô cũng không rõ, lúc anh đi tìm cô và Đường Nhã Tịnh khắp nơi thì nhận được điện thoại của cô, cô không nói gì ngoài gọi anh đến để đưa cô về.

Nhưng dù sao thì Trình Tố Vi cũng đã khỏi bệnh, đó mới là niềm vui lớn nhất của Trình gia.

Thấy con gái hết bệnh, vợ chồng Trình gia mỗi người một tâm trạng khác nhau. Lâm Nhược Tranh ngoài vui mừng ra thì chẳng nghĩ được gì hơn nữa cả. Còn Trình Sở Uy ngoài thấy vui còn rất lo, Trình Tố Vi khỏi bệnh sau khi từ đảo Moorae trở về, người mù cũng có thể nhìn ra là nhờ có Tô Vận, nhưng tại sao đột nhiên cô lại muốn trở về một mình? Cô dứt khoát cắt đứt quan hệ với Tô Vận?

Chẳng lẽ cô đã nghe được điều gì đó lúc ở trên đảo?

Trình Sở Uy lúc nào cũng đăm chiêu suy nghĩ về những điều kỳ lạ đó, và ông cũng đã đem hết lo âu trong lòng mình nói ra hết với Lâm Nhược Tranh để bà tìm hiểu rõ hơn.

Dựa theo những phán đoán của Trình Sở Uy, Lâm Nhược Tranh đã đến hỏi thử con gái.

- Vi Vi, chẳng phải con rất yêu Tô Vận sao? Con lại quyết định rời khỏi cậu ta?

Trình Tố Vi ôm một con gấu bông lớn trước ngực, trông cô rất tiều tụy với gương mặt xanh xao, đầu tóc rũ rượi.

- Chỉ là con thấy không thể bên nhau được nữa. Có những chuyện không phải ta muốn là có thể.

Lâm Nhược Tranh nhìn con gái mà lòng đau như cắt, bà chậm rãi chải tóc cho cô bằng ngón tay của mình, trìu mến hỏi.

- Vi Vi, con là con gái mẹ mang nặng đẻ đau mà ra, con đau một mẹ đau đến mười, con yêu cậu ta nhiều đến thế nào làm sao mẹ không biết, nếu biết sớm muộn cũng không thể ở bên nhau thì sao không dứt khoát sớm hơn chứ?

Nước mắt Trình Tố Vi cứ lã chã rơi xuống, cô như một con rối không có linh hồn mà chỉ biết nhìn về phía trước. Đến khi nghe tiếng khóc của mẹ mình thì cô mới có phản ứng, đặt con gấu bông sang bên cạnh gối, sau đó kéo chăn che lên người, cô vừa nằm xuống vừa nói.

- Mẹ, con muốn ngủ một lát.

Lâm Nhược Tranh lau vội nước mắt, đứng lên đắp chăn cho con và dặn mấy câu.

- Được rồi, con nghỉ ngơi đi, cần gì thì gọi mẹ.

Nhìn con gái chôn mặt trong chăn, bà chỉ biết lặng lẽ rời đi, nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác lo lắng mơ hồ.

...............................

Trình Sở Uy đã đứng dưới cầu thang đợi sẵn, nhìn thấy vợ mình đi xuống, ông nhanh chân lại hỏi.

- Thế nào rồi? Con có nói gì không?

Lâm Nhược Tranh mệt mỏi đi tới sofa ngồi xuống, hai tay bà ôm đầu và cúi mặt một lúc.

Mà Trình Sở Uy vẫn ngồi bên cạnh chờ bà trả lời.

- Sở Uy, có khi nào Vi Vi đã biết hết những chuyện đó?

Trình Sở Uy giật mình nhìn vợ, liền vội vàng phản bác.

- Làm sao có thể chứ? Chuyện này chỉ có tôi, bà và Tô Nhiếp Minh biết, ngay cả La Mục Nhiễm cũng bị xem là người ngoài thì làm sao Tô Vận biết chứ? Mà cứ cho là Tô Vận biết đi nữa thì chẳng lẽ cậu ta không nghĩ chuyện đó sẽ khiến Vi Vi tổn thương sao? Cậu ta sẽ không nói ra đâu.

Hai tay Lâm Nhược Tranh run rẩy nắm chặt ống quần, bà cắn chặt răng cho bớt lo lắng.

- Từ lúc Vi Vi trở về tôi thấy con cứ giữ khoảng cách với tôi, nếu con thật sự biết.....

Trình Sở Uy vội trấn an vợ, ông ôm ngang vai bà mà vỗ đều.

- Bà đừng suy nghĩ lung tung nữa, cho dù con biết cũng sẽ không trách bà đâu, chuyện này không phải lỗi của bà, người sai là tôi, nếu con muốn trách thì cứ trách tôi thôi.

Lâm Nhược Tranh vừa khóc vừa lắc đầu.

- Chẳng lẽ chúng ta yêu nhau là sai sao? Đã hơn ba mươi năm rồi nhưng tại sao ông ta vẫn đuổi cùng diệt tận chúng ta chứ? Nếu ông ta hận tôi đến như vậy thì cứ đến tìm tôi mà truốt giận, tại sao lại làm hại đến con của tôi? Vi Vi có làm gì sai đâu?

Trình Sở Uy cũng đau lòng không kém, ông vẫn cố gắng an ủi vợ.

- Không sao đâu, sẽ không có chuyện gì cả, chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ Vi Vi.

Lâm Nhược Tranh vừa khóc vừa oán trách.

- Ông ta muốn làm đến đâu mới dừng lại đây? Có phải tôi đến quỳ gối xuống dưới chân ông ta thì ông ta sẽ tha cho Vi Vi không? Lẽ ra chúng ta không nên để Vi Vi ở cùng Tô Vận nữa, con có thể sẽ lại như bốn năm trước..... Lúc đó, lúc đó....

Mỗi lần nhớ đến chuyện xảy ra bốn năm trước là Lâm Nhược Tranh không thể kìm nổi xúc động. Khi đó nhìn thấy con gái được lôi ra từ chiếc xe bị lật, bà suýt nữa không muốn sống rồi. Đến lúc cô thoát khỏi nguy hiểm lại muốn tìm đến cái chết lần nữa, lần này thì bà hận không thể moi hết ruột gan mình ra, lấy dao xẻ từng miếng thịt trên người mình để giúp con gái bớt đau đớn hơn.

Vì vậy mà khi biết Trình Tố Vi đã gặp lại Tô Vận, cho dù bằng cách nào bà cũng không thể để con gái duy nhất này của bà gặp nguy hiểm hay nhận đau đớn thêm lần nữa.

- -----------------------------------

Vừa mới ngủ dậy Tô Hạ Nhiên đã không thấy bóng dáng Mẫn Quan đâu nữa, cô tìm khắp phòng cũng không nhìn thấy anh ta. Cô định gọi điện thoại cho hắn thì cửa phòng được đẩy vào.

Mẫn Quan đẩy một xe đồ ăn đến với nụ cười rạng rỡ.

- Sao vậy? Vừa mới không nhìn thấy anh đã hoảng loạn đi tìm rồi sao?

Tô Hạ Nhiên chu mỏ đi tới ôm lấy anh ta từ phía sau, áp mặt vào lưng anh ta và nói.

- Mẫn Quan ca, em sợ lắm! Em sợ ba mẹ em sẽ đến bắt chúng ta như họ đã bắt anh hai và Vi Vi vậy.

Mẫn Quan nghe xong liền bật cười, anh ta nắm lấy tay cô và kéo cô ra trước mặt. Vừa véo mũi cô vừa nói.

- Ngốc à, nếu ba mẹ em đến thì chúng ta có thể nhờ ông nội anh giúp. Bởi vì ông đã sớm tác hợp cho chúng ta rồi.

Tô Hạ Nhiên đấm nhẹ vào ngực anh ta rồi ngồi xuống giường, tiện tay bóc một cái hoành thánh bỏ vào miệng mà nhai ngon lành.

- Anh chưa thấy thủ đoạn của ba em nên không thể hình dung nổi đâu! Trước đây em đã từng thấy rất nhiều lần ba đánh anh hai đến thừa sống thiếu chết khi anh ấy bị điểm kém, rồi lúc anh ấy không ký được hợp đồng. Lúc nhỏ em chỉ đứng bên ngoài nhìn và khóc, em không dám đến giúp anh hai. Nhưng sau khi em lớn rồi đã rất nhiều lần em cầu xin ba giúp anh hai. Có lần vì ông ấy quá tức giận mà đánh luôn cả em nữa đấy! Hại em hai ngày không thể đi đâu ngoài bệnh viện.

Mẫn Quan gắp thức ăn cho cô và nghe cô nói. Anh nửa thật nửa đùa đáp lại.

- Đừng có gạt anh! Làm sao em dám đỡ đòn cho Vận chứ?

Tô Hạ Nhiên mút sạch ngón tay, cứ như vậy mà đưa tay cởi từng cúc áo ra.

- Anh không tin sao? Vậy để em cho anh xem. Vết sẹo lúc đó rất sâu và bây giờ vẫn còn đấy!

Cô quay lưng lại với Mẫn Quan và thả áo rơi xuống bên hông, để lộ tấm lưng trắng mịn nhưng trên đó là một vết sẹo khá dài.

Mẫn Quan nhìn đến xuất thần, bất giác anh ta đưa tay vuốt dọc vết sẹo đó.

Tô Hạ Nhiên tiếp tục kể.

- Anh đã tin chưa? Lúc em bị ba đánh em đã khóc. Nhưng không phải vì em đau nên khóc mà em thương anh hai, từ năm mười tuổi anh đã bị ba đánh như vậy. Một tuần hai đến ba trận nặng nhẹ, anh hai chắc phải chịu đựng đau đớn lắm.

Ngón tay Mẫn Quan di chuyển trên lưng cô run nhẹ, anh ta từ từ đặt một nụ hôn lên ngay vết sẹo. Khiến cô rùng mình một cái mới bỏ ra. Anh ta thấp giọng nói.

- Anh là ai chứ? Anh đã từng xử lý rất nhiều vết thương cho Vận khi bị ba em đánh đấy! Phải công nhận là ông ấy ra tay rất nặng, ngay cả con ruột của mình cũng...

Tô Hạ Nhiên thở dài gật đầu.

- Con đường của anh hai và Vi Vi chắc sẽ rất khó đi đấy!

Cô bắt đầu kéo áo lên mặc lại, nhưng Mẫn Quan đã nhanh tay hơn. Anh ta giữ áo cô ở dưới và xoay cô lại đối diện với mình. Tầm mắt anh ta rơi xuống đôi gò bồng đảo no tròn của cô rồi lại nhìn lên đôi môi đỏ mỏng của cô. Không kìm được mà nuốt lấy nó, say sưa ngấu nghiến.

Tô Hạ Nhiên cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, hai tay cô bấu víu vào cánh tay hắn để tìm điểm tựa.

- -----------------------------

Sau hai tuần nằm im trong phòng, cuối cùng Trình Tố Vi đã trở lại làm việc.

Cô chọn một chiếc váy đơn giản màu kem và trang điểm nhẹ nhàng. Có lẽ đây là cách duy nhất giúp cô quên đi tất cả những chuyện đã xảy ra.

Trình Sở Uy và Lâm Nhược Tranh không yên tâm lắm nên đã đề nghị Trình Tố Vi ngồi cùng xe với ba mình đến công ty. Nhưng Trình Tố Vi chỉ muốn đi xe riêng của mình. Thấy vậy bọn họ cũng không ép nữa. Trình Sở Uy đi trước rồi xe của Trình Tố Vi cũng xuất phát. Tiếp sau đó, Lâm Nhược Tranh liền cho vệ sĩ bí mật chạy theo sau để bảo vệ con gái.

Vừa ra khỏi đường cao tốc thì hai tên vệ sĩ đã mất dấu Trình Tố Vi. Bọn họ khẩn trương tìm kiếm các tuyến đường gần đó.

Mà xe của Trình Tố Vi đã sớm bị chặn lại bởi một chiếc xe khác.

Cho dù người đàn ông đó có gõ cửa thế nào cô cũng không mở cửa.

- Vi, em mở cửa cho anh. Chúng ta cần phải nói rõ ràng. Nếu em không xuống anh sẽ tháo bánh xe em ra xem thử em còn đi được không!

Trình Tố Vi bực bội trừng mắt nhìn hắn, cô lạnh lùng trả lời.

- Tô Vận, tôi với anh chẳng còn gì để nói cả! Những gì cần nói hôm đó tôi đều đã nói hết rồi! Nếu anh còn làm phiền tôi thì tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!

Tô Vận không cam tâm đấm mạnh vào kính xe của cô. Hắn thề sẽ bắt được cô ra khỏi xe.

- Vi, hôm nay em không nói rõ với anh thì sẽ đập nát xe em và lôi em ra.

Trình Tố Vi sắp phát điên lên rồi, cô gằng từng tiếng một.

- Tôi đã nói rồi, chúng ta kết thúc là tốt nhất. Tại sao anh cứ muốn day dư mãi thế này chứ? Cho dù có ở bên nhau chúng ta cũng không thể trở lại như trước đây nữa! Anh muốn thế nào mới chịu từ bỏ đây? Tôi đã hết yêu anh rồi, tiếp tục chỉ càng thêm đau khổ thôi!

Tô Vận càng nghe càng thêm kích động, hắn đấm liên tục vào cửa xe của cô. Mặc cho mu bàn tay rướm máu vẫn không dừng lại. Hắn rống to

- Vậy tại sao trước đó em còn rất ngọt ngào với anh? Em còn nói yêu anh nhưng chỉ sau một đêm em nói là đã hết yêu. Em cho anh là tên ngốc sao?

Trình Tố Vi nhìn hắn, nở nụ cười lạnh lẽo.

- Đùa giỡn anh không được sao?

Tô Vận ngẩn ra, hắn khó tin mà hỏi lại.

- Em nói gì cơ? Em nói là em đùa giỡn với anh?

Trình Tố Vi hừ lạnh một tiếng, cô chậm rãi nhả ra từng chữ.

- Chỉ có anh mới có thể đùa giỡn tôi thôi sao? Tôi lại không được phép đùa giỡn anh?

Tô Vận lắc đầu, nói rất chắc nịch.

- Anh không tin! Em đang nói dối! Nhất định là em đang có chuyện gì đó giấu anh. Em nói đi! Là ai đã nói gì với em?

Quả nhiên!

Hắn vẫn như vậy, vẫn rất thông minh!

Nhưng làm sao cô có thể nói ra bí mật kinh khủng đó đây?

Người đàn ông mà cô yêu nhất, làm sao cô có thể nói ra những điều khiến sắp sẽ sụp đổ đây?

Cô phải làm thế nào mới tốt đây? Làm sao để đẩy hắn ra xa cô mà không đau đớn nhất? Làm sao để tốt cho cả cô và hắn?

Nhìn hắn cứ đau khổ hành hạ bản thân như vậy, cô thật sự không thể chịu đựng nổi, cô không thể nhìn được cảnh này nữa!

Làm ơn!

Làm ơn dừng lại đi được không?

Máu trên tay Tô Vận đã dính hết cả vào cửa xe bị nứt ra của Trình Tố Vi nhưng hắn vẫn tiếp tục đấm mạnh, mỗi cú như vậy hắn lại gào lên.

- Vi, em mở cửa cho anh! Anh sẽ không tin những lời hoang đường này đâu! Cho dù em đang giấu anh chuyện gì anh cũng sẽ tìm cho ra bằng được. Anh nhất định sẽ không để em rời xa anh đâu!

Trình Tố Vi không thể nhìn cảnh này thêm một giây phút nào nữa. Cô quay mặt sang hướng khác nhưng vẫn nghe giọng hắn bên cạnh.

- Vi, em nhìn anh đi! Nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trình Tố Vi đau đớn cắn chặt môi. Cô mặc kệ hắn bám dai thế nào mà lùi xe lại phía sau, phát động cơ và lao nhanh ra khỏi chiếc xe của hắn đang đậu ngang giữ đường.

Kít!!!

Cô hoảng sợ phanh thắng gấp. Hai mắt vẫn còn trợn to, tim như đã nhảy ra khỏi lồng ngực.

Vừa tức giận vừa lo lắng, cô mở cửa bước xuống xe, đi thẳng tới trước mặt tên đàn ông liều lĩnh lao ra chặn đầu xe cô.

- Tô Vận, anh điên rồi phải không? Anh không muốn sống nữa sao?

Hơi thở của cô có phần gấp gáp và hoảng loạn.

Trái ngược với tâm lý sợ hãi của cô, Tô Vận lại cười rất tươi, hắn vô cùng bình tĩnh mà nói.

- Vi, em như vậy là đang lo lắng cho anh? Chứng tỏ anh vẫn còn vị trí trong lòng em. Anh vui lắm!

Trình Tố Vi hoảng loạn lắc đầu, cô tức tối mắng.

- Anh không cần mạng nữa sao? Anh lại dùng cách này để thử tôi? Cũng vô ích thôi! Cho dù là kẻ ăn xin hay đứa trẻ bán kẹo mà lao ra trước đầu xe tôi thì tôi cũng sẽ lo lắng như vậy. Chuyện này chẳng khẳng định được vị trí của ai trong lòng tôi cả!

Một tia hy vọng cuối cùng trong mắt Tô Vận cũng đã bị lời nói vô tình của cô làm cho vụt tan đi. Hắn hạ thấp giọng nói.

- Được, vậy anh không nói đến vấn đề này nữa. Em đã xuống xe rồi thì cùng anh nói rõ ràng mọi chuyện đi! Tại sao hôm đó sau khi ra ngoài em đột nhiên muốn chia tay với anh? Chẳng lẽ em vì những lời của Đường Nhã Tịnh?

Trình Tố Vi cắn chặt môi không biết nói gì.

Cô không muốn tiếp tục như vậy nữa!

Rời khỏi nhau là cách tốt nhất cho cả hai. Làm sao cô có thể coi một người đã từng làm hại cha mẹ của cô như người nhà được chứ?

Giấy không gói được lửa. Bí mật đó cũng sẽ có một ngày Tô Vận biết được. Đến lúc đó liệu rằng hắn có còn muốn cô ở bên cạnh nữa không? Hay hai người sẽ xem nhau như kẻ thù?

Cô không muốn điều đó xảy ra. Thà rằng cứ như vậy mà chia tay còn hơn.

- Thật ra hôm đó cho dù Đường Nhã Tịnh không đến thì tôi cũng đã dự định sẽ kết thúc với anh rồi!

Tô Vận càng nghe càng không thể chấp nhận được, hắn tiếp tục bác bỏ

- Không thể nào! Vậy tối hôm đó...

Không để hắn nói hết câu, Trình Tố Vi nhanh chóng nói xen vào.

- Là một cuộc làm tình chia tay! Chỉ là một hình thức nhỏ thôi. Anh không cần phải quá bận tâm đến làm gì.

Tô Vận nghe như sét đánh ngang tai. Hắn lùi lại vài bước, lồng ngực chưa bao giờ nặng trĩu đến như vậy, hắn ngước nhìn cô và cố hỏi lại.

- Em thật sự nghĩ như vậy? Giữa chúng ta chẳng còn gì?

Trình Tố Vi vén lại tóc ra sau tai, cô nhoẻn miệng cười.

- Con cũng đã mất, chúng ta còn gì để níu kéo nữa?

Làm ơn đi mà!

Làm ơn dừng lại đi!

Cô thật sự không thể chịu đựng được thêm nữa. Hắn cứ tiếp tục như vậy cô sợ rằng mình sẽ không thể kiên cường được nữa.

Cô sợ mình sẽ oà khóc lên nức nở và chạy đến ôm lấy hắn, nói ra hết mọi chuyện.

Hắn cứ như vậy chỉ càng ép cô phải nói ra những lời khiến bản thân cô còn đau hơn hắn gấp bội. Cô không muốn tổn thương hắn, không muốn nhìn hắn tự làm mình bị thương, không muốn nhìn thấy bộ dạng thảm hại đến xót xa này của hắn.

Cô không muốn, không muốn chút nào cả!

Nên làm ơn!

Làm ơn hãy rời khỏi cô đi!

Tô Vận đột nhiên phá lên mà cười, hắn chỉ vào mặt cô và nói.

- Cho dù em có nói gì đi nữa anh cũng sẽ không bỏ cuộc đâu! Anh nhất định sẽ mang em trở về bên cạnh anh! Em cứ đợi đó đi! Trình Tố Vi. Đời này em đã định sẵn là của anh rồi!

Nói xong, hắn lái xe rời khỏi rất nhanh, vụt bay như ngọn giáo.

Nhìn người đàn ông và chiếc xe mất dạng nhanh chóng, Trình Tố Vi ngồi phịch xuống trước đầu xe của mình mà oà khóc nức nở. Tay cô ôm chặt ngực trái.

- Vận, em xin lỗi, em xin lỗi, xin lỗi anh, xin lỗi anh nhiều lắm. Đừng tha thứ cho em. Cả đời này cũng đừng tha thứ cho em.....

Cô lấy điện thoại trong túi ra, run run gọi vào một dãy số.

- Tôi không thể khuyên anh ấy. Ông hãy làm cho anh ấy hết hy vọng và dừng lại đi!

Một giọng trầm ồ ồ truyền đến từ đầu dây bên kia.

- Cô nên nhớ nếu cậu ta ở bên cạnh cô tôi có thể lấy mạng hai người ngay. Cả Trình gia của cô cũng đừng hòng được yên!

Trình Tố Vi lau sạch nước mắt trên má, cô nuốt tiếng nức xuống cổ họng và nói.

- Chỉ cần ông hứa sẽ không đụng đến họ. Ông muốn tôi rời khỏi anh ấy, thì.... vĩnh viễn tôi cũng sẽ không gặp.

Tút tút tút!

Bên kia đã cúp máy. Trình Tố Vi buông điện thoại xuống và ngồi thẩn thờ rất lâu mới đứng lên. Cô phải trở lại như không có chuyện gì. Cô sẽ không để những người cô yêu thương nhất bị tổn thương.

- ---------------------------

Trình gia nhốn nháo cả buổi cuối cùng cũng được nhìn thấy Trình Tố Vi an toàn đến công ty.

Trình Dân đã đợi sẵn bên ngoài, chỉ vừa mới thấy Trình Tố Vi xuất hiện đã vội chạy tới xem cô có xảy ra chuyện gì không.

Cũng may cô đã nhanh chóng xử lý cái cửa xe kia nên không bị phát hiện. Như chưa hề có gì xảy ra, cô cùng Trình Dân đi vào phòng làm việc.

Vì nghỉ việc kha lâu nên công việc cần xử lý khá nhiều.

Trình Dân vừa làm việc của mình vừa giúp cô em gái sắp xếp lại mọi thứ.

Cả hai đều khá bận rộn.

- -----------------------------------

Cuộc họp của Tô thị đột nhiên bị trễ mất hai tiếng mà ngay cả thư ký cũng không biết rõ nguyên nhân. Tất cả các trưởng phòng và những người có mặt đều chỉ thấy Tổng giám đốc của mình trở về với bộ dạng như vừa đi giải cứu con tin về, bàn tay bị thương vẫn chưa kịp xử lý mà đã lập tức cho bắt đầu cuộc họp.

Cuộc họp trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết khi tất cả các báo cáo trình lên đều bị Tổng giám đốc nêu ra các lỗi sai phạm và yêu cầu làm lại toàn bộ. Những kế hoạch mới được đưa ra để hỏi ý kiến cũng không khiến con báo kia hài lòng.

Từ đầu đến cuối buổi họp, Hàn Tiềm ngoài việc phải đưa ra kiến còn rất thận trọng quan sát biểu cảm và tâm trạng của Tô Vận.

Đến khi kết thúc cuộc họp, chỉ có cậu ta ở lại cùng Tô Vận.

- Tô tiên sinh, tay của ngài bị thủy tinh đâm vào rồi, nên đến bệnh viện ngay nếu không sẽ rất nguy hiểm đấy ạ!

Tô Vận nhìn mu bàn tay đầy máu của mình rồi đột nhiên nở một nụ cười lạnh lẽo nhưng bi thương.

- Cậu thử nói xem, tại sao cô ấy lại như vậy chứ? Lúc đó rõ ràng là đã rất tốt kia mà.

Hàn Tiềm thở dài nhìn hắn, lựa lời nói.

- Tô tiên sinh, tôi có thể thấy rất rõ ngài đối với Trình tiểu thư quan trọng đến thế nào.

Tô Vận nhẹ gật đầu và suy tư nói.

- Những lời của Đường Nhã Tịnh căn bản không thể đả kích cô ấy đến như vậy. Chắc chắn cô ấy đang giấu tôi chuyện gì đó! Cậu hãy điều tra xem thử tối hôm đó cô ấy đã gặp ai và đã nghe được những gì.

Hàn Tiềm mỉm cười và gật đầu đi ngay.

- -------------------------------

Vừa đến giờ nghỉ trưa Trình Dân đã vội dừng công việc lại và chuẩn bị đưa Trình Tố Vi ra ngoài ăn trưa.

- Vi Vi, nghỉ tay rồi đi ăn cơm cùng anh!

Anh nhìn cô lại ngồi trên bể cửa sổ mà vẽ thì không khỏi lắc đầu. Cứ mỗi lần cô ngồi lên đó là không thể xuống được. Nhớ lúc nhỏ trong nhà không có ai ngoài vệ sĩ và người làm, cô ngồi trên bệ cửa sổ vẽ xong và không xuống được. Nhưng lại không muốn bọn họ đưa xuống, nhất quyết đợi cha mẹ hoặc anh trai về bế xuống.

Trình Dân vừa ôm cô xuống vừa phàn nàn.

- Lúc anh ở nước ngoài thì ai đưa em xuống chứ? Ba mẹ già rồi đấy!

Thật ra lúc không có anh ở đây thì cũng chính là quảng thời gian cô và Tô Vận yêu nhau. Lúc đó hắn luôn là người bế cô xuống. Còn sau đó....chỉ còn Hứa Vỹ Thành. Cô không muốn nhắc đến tên của Tô Vận nên chỉ trả lời đúng một nửa.

- Là Vĩ Thành, anh ấy đã thay anh đưa em xuống đấy!

Trình Dân không nói gì, anh giúp cô khoác áo vào và cầm túi cho cô. Hai người cùng ra khỏi B&C.