Tổng Giám Đốc Bị Dã Nhân Hút Nghiện Trong Rừng

Chương 20: Ngồi trên mặt dã nhân lái xe (Hoàn)




Bị liếm đến bài tiết không kiềm chế/Uống nước tiểu/Trên bờ cát liếm huyệt trước mặt mọi người
côn th*t của Thịnh Ngọc luôn ở chỗ sâu nhất trong khoang miệng Hồ Tử, xuất tinh cũng trực tiếp xuất vào cổ họng Hổ Tử, sau khi bắn xong tinh dịch, nhục bổng của anh liền mềm nhũn xuống, mềm oặt đặt trong miệng Hổ Tử không rút ra.

Hổ Tử cũng không nỡ lộ ra, ngậm côn th*t mềm xuống tiếp tục vừa hút vừa nuốt.

Lúc này, xe của bọn họ còn đang mắc kẹt trên đường không nhúc nhích, Thịnh Dư cũng không có việc gì làm, chỉ có thể nhìn Hồ Tử ăn côn th*t của mình.

Hổ Tử ăn nhục bổng cũng giống như ăn đồ ăn vặt, Thịnh Dư cảm thấy rất buồn cười, cũng cảm thấy Hổ Tử rất đáng yêu.

Mắt thấy xe bị kẹt trên đường hoàn toàn không động được, Thịnh Dư dứt khoát cởi quần của mình xuống, nâng một chân lên gác trên cổ Hổ Tử nói: "Hổ Tử, anh nằm ngang xuống đi."

Hổ Tử nằm xuống, đầu hướng vào ghế lái, nửa người trên nằm trên ghế lái, Thịnh Dư nâng mông của mình lên ngồi trên mặt Hổ Tử, nhẹ nhàng vặn vẹo, đem nhục huyệt của mình hoàn mỹ dán trên môi Hổ Tử: "Ưm... Hổ Tử... Dùng sức hút nhục huyệt của em... A a..."

Thịnh Dư không nói, Hổ Tử cũng sẽ dùng sức mút vào.

Thịnh Dư dồn hết trọng lượng của mình lên trên mặt Hổ Tử, lúc này chiếc xe đậu bên cạnh chú ý đến Thịnh Dư, đồng thời còn hướng về phía Thịnh Dư thổi thổi huýt sáo.

Thịnh Dư chỉ đóng một nửa cửa sổ, không ai có thể phát hiện anh đang ngồi trên mặt Hổ Tử, anh nhìn về phía nhìn người bên cạnh đang định trêu chọc mình, lạnh lùng cười gằn một tiếng, không để ý đến, lắc lắc mông của mình trên mặt Hổ Tử bắt đầu chuyển động, dùng nhục huyệt của mình ma sát miệnh của Hổ Tử: "Ưm...... Thật tuyệt..."

Lúc này xe cuối cùng cũng có thể di chuyển, Thịnh Dư ngồi trên mặt Hổ Tử, cũng không ảnh hưởng đến việc lái xe, anh duỗi ra đôi chân dài đạp chân ga, đuổi theo chiếc xe trước mặt, anh vừa lái xe vừa giãy dụa mông của mình, dâm đãng rên rỉ: "Ư a...... Đầu lưỡi của Hổ Tử thật là lợi hại, a a ha... Hút thật thoải mái... A a a...... Không được... Thật dâm đãng......"

Thịnh Dư thừa nhận mình quá dâm đãng, lái xe cũng muốn để Hổ Tử liếm nhục huyệt của mình, thật sự là quá dâm đãng, thế nhưng anh căn bản dừng lại không được.

Hổ Tử ôm mông Thịnh Dư dùng sức mút vào, phát ra âm thanh chậc chậc rất vang dội, Thịnh Dư bị mút đến không chịu nổi: "Ưm Hổ Tử... Không được...... Ha a a... Muốn tè ra quần ưm......"

Trên xe cũng không có cách nào xuống đi vệ sinh, phải làm sao bây giờ, cũng không cần nói, Hổ Tử vừa nghe thấy lời này, rất thông minh ngăn miệng niệu đạo trên nhục huyệt Thịnh Dư, Thịnh Dư còn đang kìm nén, Hổ Tử dùng sức khẽ hấp miệng niệu đạo như vậy, Thịnh Dư liền triệt để không chịu nổi, chầm chậm đái ra.

"Ư a...... Hổ Tử...... Đừng...... Ư a... Bẩn chết......" Thịnh Dư một bên nói bẩn chết, một bên lại hoàn toàn không dừng được, cuối cùng hoàn toàn buông thả, Hổ Tử uống cũng uống không hết.

Thịnh Dư thậm chí còn không còn sức lực để giữ vô lăng, trên đường đi anh cũng không biết mình rốt cuộc là lái xe về nhà như thế nào, xuống xe, Hổ Tử mới từ dưới mông của anh đứng lên, ôm anh lên lầu.

Lúc đi vào thang máy, không cần phải nói, rất nhiều người đang vây xem bọn họ.

Thịnh Dư xấu hổ chôn mặt chỗ ngực Hổ Tử.

Vừa về đến nhà, cửa còn chưa kịp đóng, Hổ Tử lại ấn anh trên sàn nhà liếm lên, liếm đến mức anh không thể phản kháng: "Ưm Hổ Tử... Cho em nghỉ ngơi một lât......"

Cả ngày liếm không dứt, thậm chí còn muốn hung hãn hơn cả lúc ở trong rừng, trong rừng cũng không có thời thời khắc khắc liếm, chí ít lúc buổi tối vẫn sẽ nghỉ ngơi, nhưng bây giờ Hổ Tử mặc kệ là ban ngày hay đêm tối, đều muốn bá chiếm hai huyệt của anh, hoặc là dùng đầu lưỡi, hoặc là dùng miệng, tóm lại chính là không buông tha cho anh.

Cũng có thể là do Hổ Tử vừa đến xã hội văn minh, cho nên mới có loại phản ứng căng thẳng này, về sau hẳn là có thể chậm rãi thích ứng.

Vì chăm sóc cảm xúc của Hổ Tử, Thịnh Dư phần lớn thời gian sẽ không từ chối, anh cũng biết vừa đến một hoàn cảnh lạ lẫm, sẽ có cỡ nào bất an.

Hổ Tử liếm một hồi rồi dừng lại, nhưng dừng lại không được mấy phút, đã cắm côn th*t vào trong thân thể Thịnh Dư, cứ như vậy vẫn luôn cắm vào không muốn rút ra, Thịnh Dư còn có thể có biện pháp nào, chỉ có thể dựa vào Hổ Tử.

Sau khi Hổ Tử cắm vào, cũng không hề cử động, cứ cắm như vậy.

Như vậy cũng tốt, chí ít Thịnh Dư bận rộn với việc riêng của mình một hồi.

Hổ Tử cứ như vậy nhìn anh bận rộn.

Thịnh Dư không biết Hổ Tử có cảm thấy nhàm chán hay không: "Hổ Tử, anh có chán không?"

Hổ Tử không hiểu nhàm chán là gì, trên thực tế chỉ cần để hắn và Thịnh Dư ở cùng một chỗ, hắn mãi mãi cũng sẽ không cảm giác được nhàm chán, cùng người mình thích ở bên nhau, dù chỉ là đang ngẩn người, cũng thú vị.

Thịnh Dư quay đầu hôn Hổ Tử một ngụm: "Chờ em làm xong việc của công ty, sẽ dẫn anh đến một hòn đảo nhiệt đới."

Hòn đảo nhiệt đới đối với Hổ Tử mà nói là một nơi chưa từng nghe nói qua, Hổ Tử rất chờ mong có thể đi cùng Thịnh Dư.

Đi vậy thì tương đương với đi tuần trăng mật, Thịnh Dư dự định chuẩn bị thật tốt.

Thịnh Dư bận rộn gần một tháng, mới có thời gian rảnh rỗi, mua hai tấm vé máy bay, mang Hổ Tử đến hòn đảo nhiệt đới.

Người dân trên các hòn đảo nhiệt đới phổ biến mặc đồ bơi cho nên không cần mặc áo dài tay, Hổ Tử hưng phấn cởi bỏ quần áo của mình, cứ như vậy để trần chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng bị Thịnh Dư gọi trở về.

Thịnh Dư gõ đầu Hổ Tử: "Anh muốn cho người khác trông thấy côn th*t của mình sao, đồ chơi này chỉ có thể cho em nhìn."

Hổ Tử nghe xong lời này cười vui vẻ, sau đó rất phối hợp mặc một chiếc quần bơi, thế nhưng nhục bổng của hắn quá lớn, cho dù không trong trạng thái cương, cũng khiến quần lót căng phồng, vô cùng sống động, giống như một giây sau sẽ bắn ra ngoài.

Thịnh Dư đã tìm kích cỡ lớn nhất cho Hồ Tử mặc, nhưng vẫn nhỏ, nhét không vừa.

Cuối cùng Thịnh Dư quấn khăn tắm quanh Hồ Tử, sau đó hai người nắm tay nhau ra ngoài, Thịnh Dư gọi bữa tối dưới ánh nến trên bờ cát.

Hổ Tử vừa nhìn thấy đồ ăn bày biện trên bàn, không chút nghĩ ngợi trực tiếp ôm Thịnh Dư đặt trên mặt bàn, Hổ Tử hiện tại ăn thứ gì cũng không trực tiếp ăn, nhất định phải muốn Thịnh Dư dùng nhục huyệt cho hắn ăn, hắn mới ăn được, nếu không hắn sẽ không ăn, miệng bắt bẻ rất.

Lúc ở nhà, Thịnh Dư cho ăn như vậy, không hề có một chút vấn đề, nhưng bây giờ ở bên ngoài, mà lại trên bờ cát người nhiều như vậy, mặc dù bây giờ trời tối, không có dễ thấy như ban ngày, nhưng ở trước mặt mọi người làm loại chuyện này, vẫn rất không thích hợp.

Thịnh Dư nghĩ đương nhiên phải từ chối: "Ưm... Hổ Tử... Không được..."

Hổ Tử lộ ra bộ dáng ủy khuất, trước kia Thịnh Dư sẽ không từ chối mình như thế.

Một tháng này, Thịnh Dư thật sự đã làm hư Hổ Tử, để Hổ Tử trở nên ỷ sủng mà kiêu.

Đối đầu ánh mắt đáng thương của Hổ Tử, Thịnh Dư không đành lòng nói ra lời từ chối nào, anh trái xem phải xem một hồi, kỳ thật cũng sẽ có rất nhiều người ở trong màn đêm mở party khiêu dâm, nhất là khắp nơi trên bờ cát có thể thấy được các cặp đôi đang thân mật, trực tiếp làm tình cũng không ít.

Bất quá vẫn chưa có người nào giống như Hổ Tử, nhất quyết muốn Thịnh Dư dùng nhục huyệt cho ăn.

Thịnh Dư suy nghĩ một hồi vẫn đáp ứng Hổ Tử, nhưng anh dùng khăn trải bàn che lên nửa người dưới của mình, không cho mọi người chung quanh nhìn thấy huyệt thịt của anh.

Hổ Tử chui đầu vào khăn trải bàn, đem bò bít tết được cắt gọn, từng miếng từng miếng nhét vào trong huyệt dâm của Thịnh Dư, Hổ Tử còn rất thông minh đổ sốt phô mai lên, trang trí nhục huyệt càng thêm mỹ vị ngon miệng, hiện tại hắn cũng coi là nửa người hiện đại, càng quan tâm hình thức hơn trước đó, trên thế giới này thật đúng là không có mấy người có thể được ăn ngon như hắn.

Khi bò bít tết nhét vào trong nhục huyệt, vẫn còn nhiệt độ, đối với nhục huyệt kiều nộn thì bò bít tết còn hơi nóng, Thịnh Dư bị nóng phát ra âm thanh dâm đãng: "Ư a... Nóng..."

Thanh âm này vừa ra, lập tức hấp dẫn ánh mắt của những người chung quanh, việc bọn họ làm là táo bạo nhất trên toàn bộ bờ cát, cách chơi thật đặc biệt mới lạ.

Bị nhiều người chăm chú nhìn như vậy, Thịnh Dư da mặt mỏng, mặt trong nháy mắt đỏ thấu, vội vàng dùng tay che mặt mình: "Hổ Tử...... Chúng ta trở về rồi ăn có được hay không... Ưm......"

Hổ Tử đã ăn được bò nướng thấm mật dịch, ăn đến ngon lành, cho dù có khăn trải bàn che kín, cũng ngăn không được khi hắn ăn sẽ phát ra thanh âm, thanh âm kia những thực khách chung quanh nghe thấy cũng nhịn không được nuốt nước miếng, chỉ nghe thôi đã cảm giác giống như ăn rất ngon, nhưng bọn họ không có cơ hội được ăn.

Hổ Tử rất vệ đồ ăn, không ai có thể động đến đồ ăn của hắn.

Hổ Tử cứ như vậy không coi ai ra gì ăn bò bít tết phủ mật dịch, Thịnh Dư trong ánh mắt của mọi người trọn vẹn cao trào ba lần, trêu trọc những nam nhân chung quanh càng thêm đói khát mà nhìn anh, những nam tính có người yêu cũng giống vậy nhìn anh chằm chằm, khiếm người yêu ở bên cạnh không vui trực tiếp bỏ đi.

Hổ Tử sau khi ăn xong, còn tiếp tục vừa mút vừa liếm nhục huyệt của Thịnh Dư, đối với hắn mà nói bò bít tết chỉ là bữa ăn nhẹ, hiện tại mới thật sự bắt đầu ăn bữa chính: "Hổ Tử... Ưm...... Chậm một chút..."

Động tác của Hổ Tử luôn luôn kịch liệt như vậy, Thịnh Dư bị liếm ân a gọi bậy.

Đến khi Hổ Tử ăn đến lửng dạ, ngẩng đầu lên, phát hiện người chung quanh đều đang ngó chừng Thịnh Dư, khiến hắn không vui, lập tức ôm Thịnh Dư rời khỏi nơi này, đi đến một hải vực không có ai đi qua, hai người trốn ở đằng sau đá ngầm, thỏa thích hoan ái.

Âm thanh của Thịnh Dư liên tục vang lên từ đằng sau đá ngầm

"A a a...... Hổ Tử... Ưm a a a... Thao thật sảng khoái...... Trán a a a a... Đại nhục bổng... A a a... Quá lớn... Ưm a... Hổ Tử... Hổ Tử...... A a a... Quá nhanh... Ưm a......"

Hổ Tử hung hăng đến mức nhanh chóng thu hút một số cặp đôi đi ngang qua.

Những cặp đôi kia cũng ở nơi đây làm tình, thế nhưng bọn họ sao có thể so cùng Hổ Tử, phim chính ở bãi cát cũng chỉ có Thịnh Dư làm cho lớn tiếng nhất, âm thanh ba ba ba cũng chỉ có bọn họ là vang dội, tốc độ của Hổ Tử vừa nhanh vừa mạnh.

Hổ Tử sức lực cũng lớn, toàn bộ quá trình đều ôm Thịnh Dư, không để hai chân Thịnh Dư rơi xuống.

Thịnh Dư ôm cổ Hổ Tử, đưa miệng của mình lên hôn: "Ư a...... Hổ Tử... Em yêu anh......"

Hổ Tử không biết yêu là gì, hắn chỉ biết là thích, bất quá từ nay về sau hắn đã biết yêu là gì.

Hai người trên bờ cát chơi đến bình minh, lúc này Thịnh Dư đã hoàn toàn không còn sức lực, dặt dẹo ghé vào trên người Hổ Tử, suy yếu thở hổn hển, hai nhục huyệt đã bị thao đến không khép lại được, dâm dịch hòa với tinh dịch cùng nhau chảy xuống.

Hổ Tử ôm Thịnh Dư về căn phòng đã đặt trước đó.

Hổ Tử muốn dùng đầu lưỡi giúp Thịnh Dư xử lý hạ thể, nhưng bị Thịnh Dư cự tuyệt, quả quyết chống đỡ đi vào phòng tắm tắm rửa, cuối cùng mới ghé vào trên ngực Hổ Tử ngủ.

Thịnh Dư ngủ thiếp đi, trong giấc mộng, anh mơ thấy mình bị lạc trong rừng, bởi vì đói đến đầu óc choáng váng, mà xuất hiện ảo giác, trong ảo giác, anh được một dã nhân cứu, dã nhân kia cho anh đồ ăn, đồng thời còn bảo vệ anh, anh còn đặt tên cho dã nhân là Hổ Tử.

Về sau anh còn cùng Hổ Tử phát sinh rất nhiều chuyện, từng li từng tí, rõ mồn một trước mắt, đột nhiên một đội cứu viện tìm được anh, đánh thức anh.

Thịnh Dư mờ mịt nhìn đội cứu viện, hỏi: "Hổ Tử của tôi đâu?"

"Anh ăn nấm độc nên xuất hiện ảo giác."

Ảo giác... Thật sự là ảo giác sao, không muốn, Hổ Tử... Hổ Tử...

"Hổ Tử." Thịnh Dư lớn tiếng gọi một câu Hổ Tử, bỗng nhiên tỉnh dậy, anh còn nằm trong ngực Hổ Tử.

Hổ Tử bởi vì anh lớn tiếng sợ hãi kêu lên cũng tỉnh lại, cúi đầu nhìn anh, cũng hôn lên mặt của anh.

Thịnh Dư như trút được gánh nặng, thở ra một hơi, ôm đầu Hổ Tử: "Đừng rời xa em."

Đôi tay của Hổ Tử cũng chăm chú siết chặt, ôm eo của anh, trong mắt hắn, Thịnh Dư chính là tất cả, hắn không thể nào vứt bỏ Thịnh Dư.

Thịnh Dư phải mất một khoảng thời gian mới có thể thoát khỏi giấc mơ đó, giấc mộng kia thật quá chân thực, khiến anh trong lúc nhất thời không phân biệt được đâu là mộng cảnh, đâu là ảo giác, thẳng đến khi bụng Hổ Tử phát ra tiếng kêu ục ục, anh mới tỉnh táo lại.

Thịnh Dư gọi nhân viên phục vụ của khách sạn mang bữa sáng lên.

Hổ Tử vừa nhìn thấy đồ ăn thì hưng phấn, nhưng không vội ăn, hắn muốn chờ Thịnh Dư cho hắn ăn.

Thịnh Dư gõ nhẹ lên trán của hắn: "Không thể dưỡng thành thói quen xấu, về sau nếu không có em ở bên, anh sẽ không ăn sao?"

Hổ Tử đương nhiên không có khả năng không ăn, nhưng nếu Thịnh Dư chỉ rời đi một hai ngày, hắn thật sự có khả năng không ăn, dù sao nhịn đói một hai ngày cũng sẽ không chết.

Thịnh Dư cuối cùng không có nuông chiều Hổ Tử, gần đây thật sự là đã làm hư Hổ Tử đều, còn tiếp tục như vậy thì không thể được, tuyệt đối không thể tiếp tục nuông chiều.

Hổ Tử vẻ mặt khó chịu ăn bữa sáng, cảm thấy bữa sáng hoàn toàn không vị gì.

Thịnh Dư dẫn Hổ Tử lên du thuyền trên biển, Hổ Tử lần đầu nhìn thấy biển, nhìn thấy bốn phía đều là nước, đất liền cũng không có, hắn có chút sợ hãi, chăm chú ôm Thịnh Dư vào trong ngực.

Thịnh Dư chậm rãi lấy ra hai chiếc nhẫn ở trong túi, trong đó một chiếc tự mình đeo lên, một chiếc khác đeo vào ngón tay Hổ Tử.

Hổ Tử tò mò nhìn vòng kim loại trên ngón tay của mình, không biết là dùng để làm gì, nhìn thấy trên tay Thịnh Dư cũng đeo một chiếc, mặc dù hắn không biết ở trong đó có hàm nghĩa gì, nhưng có thể đeo cùng Thịnh Dư, hắn thật hạnh phúc.

Hổ Tử còn dùng chiếc nhẫn của mình chạm lên mặt nhẫn của Thịnh Dư, lập tức lộ ra nụ cười ngu ngơ.

Thịnh Dư trong gió biển quay đầu lại, nhàn nhạt hôn lên trên môi Hổ Tử: "Gặp được anh, là may mắn của em."

Trong tình huống đó, nếu không có Hổ Tử, anh nhất định không có cách nào sống sót ra khỏi rừng.

Đối với Hổ Tử mà nói, Thịnh Dư cũng là món quà của Chúa.

Thịnh Dư đến phá vỡ nửa đời bình tĩnh của Hổ Tử.

Hổ Tử có rất nhiều bệnh, tính chiếm hữu mạnh tình yêu phát cuồng, dễ dàng táo bạo nổi giận, cũng không nghe người ta nói, nhưng Thịnh Dư không quan tâm đến những điều này, đồng thời còn rất thích, chính những khuyết điểm này mới khiến cho Hổ Tử càng thêm lập thể, Thịnh Dư chính là yêu một nhân vật lập thể như thế, trước đó bọn họ không chỉ có nhục dục.

- Hết -