Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 917




Chương 917:

 

Thật sự là một em gái nhỏ chính trực đến không thể chịu được.

 

Hai ngày sau, Dạ Âu Thần tìm được cho ở mới cho Hàn Minh Thư, chuyển bị buổi tối sẽ chuyển qua.

 

Đợi đến lúc tan làm, Hàn Minh Thư lập tức đi về nhà.

 

Một buổi nhưng là ok vì dm kiên trì cho nên Hàn Minh Thư cũng chỉ có thể tùy tiên đóng gói vài bộ quần áo, chuyển bị củng Dạ Mặc Thậm đi qua.

 

Chờ tới thứ bảy quay lại trả phòng rồi xử lý các vấn đề khác.

 

Vốn đi lúc cô nhận phòng chỉ mang theo có một va li hành lý, cho nên sau khi sắp xếp hết quần áo của mình vào trong vali xong thì không còn vật gì khác.

 

Hàn Minh Thư quay đầu nhìn những thứ khác ở xung quanh.

 

Sau khi cô nhận phòng thì có mua sắm một vài thứ khác, không biết có nên mang theo mấy thứ này đi không?

 

Dạ Âu Thần, người vốn dĩ đang ở phòng khách đợi cô, lúc này lại bước vào phòng ngủ: “Thu dọn xong chưa?”

 

Hàn Minh Thư quay đầu, đứng dậy: “Quần áo đã thu dọn xong, còn những vật khác…

 

“Làm sao, muốn mang hết tất cả những đồ vật trong nhà đi mới vừa lòng sao?” Bên kia anh đã cho người chuẩn bị xong, em chỉ cần đi qua ở là được.” Hàn Minh Thư

 

Cô nhìn vali hành lý trong tay: “Vậy được rồi, em đã thu dọn vài bộ quần áo ngày thường, máy thử khác. Chờ đến chủ nhất rồi lại tỉnh sau.

 

Dạ Âu Thần cũng không nói thêm cái gì nữa bước những bước chân trầm ổn đến trước mặt cô, một tay xách vali hành lý giúp cô, một tay nắm tay cô dắt di.

 

“Đi thôi ”

 

Hàn Minh Thư đi theo anh ra ngoài, ánh mắt lại nhìn xuống bàn tay đang năm slaays tay cô của anh.

 

Khác hoàn toàn với tính cách lạnh như băng của anh, bàn tay anh rất là ấm áp và rộng rãi, lòng bàn tay nóng rực, giữa mùa đông lạnh lạnh giá giả này, bàn tay anh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, mang cho cô sự ấm áp.

 

Nhìn nó, khỏe môi Hàn Minh Thư không nhịn được cong lên.

 

Những ngày tháng yên bình và tĩnh lặng như vậy thật tốt, nếu như… Nếu như nó có thể vĩnh viễn như vậy thì tốt biết bao.

 

Dạ Âu Thần, đến khi nào thì anh mới khôi phục ký ức dậy. Dạ Âu Thần được Dạ Âu Thần đặt ra khỏi nhà. lúc Hàn Minh Thư đi ra quay người lại khóa cửa, vừa văn đụng vào người phụ nữ ở nhà bên, lúc người phụ nữ kia đi qua người kia thì tò mỏ dừng lại. kỷ, hai người muốn dọn khỏi đây à?”

 

Hàn Minh Thư chỉ coi là hàng xóm tò mỏ chào hỏi, cô gật đầu “Ừ” một tiếng, xem như chào hỏi.

 

Ai biết người hàng xóm này lại không có ý định rời đi, mà là nhìn về phải Dạ Âu Thần, cười nói: “Bộ dạng của bạn trai cô thật là đẹp trai nha.”

 

Động tác khóa cửa của Hàn Minh Thư dừng lại một chút, cô vô ý thức quay đầu lại nhìn Dạ Âu Thần một cái.

 

Về mặt Dạ Âu Thần lạnh lùng, giống như là không có nghe thấy câu nói kia vậy, cũng không thèm quay đầu nhìn cô ta một cái.

 

Hàn Minh Thư chỉ có thể mìm cười với cô ta một cái: “Cảm ơn đã khen ”

 

Người hàng xóm kia vẫn nhìn chẳm chăm vào Dạ Âu Thần, ánh mắt không có dời đi, không biết có phải do Hàn Minh Thư bị ảo giác hay không mà cô có thể nhìn thấy sự tham lam trong mắt cô ta.

 

Thế nhưng mà nghĩ lại, người ta đang thể hiện tình cảm với nhau, sao lại có loại ánh mắt này

 

Có thể là do cô lấy lòng đã tiểu nhân đa lòng đại quân tử

 

Thế là Hàn Minh Thư xua đuổi hết ý nghĩ trong đầu đi, khỏa kỹ cửa lại.

 

Thấy cô đã khóa của xong, Dạ Âu Thần lại lần nữa dắt tay cô, một tay cầm hành lý chuẩn bị rời đi.

 

“Chúng tôi đi trước, hẹn gặp lại.”

 

Hàn Minh Thư nói với người hàng xóm.

 

Lúc này người hàng xóm kia mới lũi sang một bên, vẫy tay với bọn họ: “Hẹn gặp lại nha.”