Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 632




CHƯƠNG 632: ĐÁNH NHAU

Lúc tan việc, Hàn Minh Thư nhìn xuống Dạ Y Viễn đang đứng dưới lầu, nhớ tới buổi trưa anh ta có nói sẽ đưa mình về, trong lòng cô không khỏi thở dài nặng nề.

Xem ra Dạ Y Viễn thực sự nghiêm túc theo đuổi cô.

Cô phải từ chối anh ta thế nào, mới để cho anh ta hết hi vọng đây?

Ngẫm nghĩ một lúc, Hàn Minh Thư liền làm bộ không nhìn thấy anh ta, trực tiếp mang chìa khóa xe đi về phía bãi đậu xe.

Vừa quay người đi được mấy bước, sau lưng liền có người đuổi theo, Dạ Y Viễn liền ngăn đường đi của cô lại.

“Không phải đã nói để tôi đưa em về à? Thuận tiện đón bé Đậu Nành luôn.”

“Giám đốc Dạ chớ hiểu lầm, chúng ta chưa có quyết định vậy.” Hàn Minh Thư nhếch môi đỏ từ chối nói.

Rõ ràng Dạ Y Viễn có sững sờ một chút, thế nhưng lại nhanh chóng khôi phục nụ cười: “Minh Thư, em đừng thấy áp lực, tôi chỉ muốn cố gắng một chút thôi.”

“Tôi không có áp lực, nhưng mà tôi có xe của riêng mình.” Hàn Minh Thư lung lay chiếc chìa khóa trong tay mình: “Tôi phải lái xe về nhà.”

Ánh mắt Dạ Y Viễn khẽ giật.

“Vậy tôi có vinh dự được ngồi xe của em, cùng em đi đón bé Đậu Nành không?”

Hàn Minh Thư: “…”

Hơi mệt rồi đấy, đây lại làm sao nữa?

“Nếu như tôi không nhìn nhầm thì anh hẳn là lái xe tới mà? Anh ngồi xe của tôi, vậy xe của anh phải làm sao? Cho nên hôm nay giám đốc Dạ vẫn nên lái xe của mình về đi.

Đang đi, Hàn Minh Thư đột nhiên dừng bước, sững sờ đứng ngơ ngác tại chỗ nhìn về phía trước.

Dạ Y Viễn cũng chú ý thấy, liền thuận theo ánh mắt cô nhìn tới.

Bãi đậu xe dưới lòng đất không tính là quá sáng, một bóng người thon dài cao lớn đang dựa vào bên cạnh xe, gương mặt tuấn tú nửa ẩn trong bóng tối, ánh mắt thâm sâu khó lường.

Đây chẳng phải là cái tên Dạ Âu Thần bị cô đuổi đi hay sao?

Bờ môi Hàn Minh Thư giật giật, một câu cũng không nói ra, chỉ là vô thức nhìn lại Dạ Y Thần đứng bên cạnh mình.

Lần trước lúc bọn họ gặp mặt ở siêu thị, bầu không khí cũng đã đủ ngang ngược rồi, hôm nay ở bãi đậu xe lại gặp lại lần nữa.

Trong lòng càng mệt mỏi.

Hàn Minh Thư nhắm mắt lại, đầu bắt đầu đau.

Bên người truyền đến tiếng cười dịu dàng, giọng nói của Dạ Y Viễn vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Em không muốn cho tôi lên xe của em là vì Âu Thần sao?”

Hàn Minh Thư: “Đương nhiên…”

Không phải.

Cô cũng không biết Dạ Âu Thần lại ở đây, lúc trưa gặp anh, rõ ràng ánh mắt anh có chút nghiêm nghị, cô cho là anh sẽ về nghỉ ngơi, không ngờ lại gặp anh ở chỗ này.

Cái tên này… chẳng lẽ vẫn luôn không nghỉ ngơi cho tới giờ à?

Đang lúc suy tư, người đàn ông bên cạnh xe của cô khẽ di chuyển, ánh mắt như là lườm tới bên này, sau đó ngoắc ngón tay với cô.

“Tới đây.”

Hàn Minh Thư: “…”

Rõ ràng giữa trưa còn ầm ĩ vô cùng, sao anh có thể bình thản lại trong một thời gian ngắn như vậy chứ, còn dùng ánh mắt với giọng điệu này bảo cô qua?

Cứ như chưa xảy ra việc gì vậy?

Hàn Minh Thư đứng tại chỗ, không hề động đậy.

Đại khái là thấy cô một mực đứng im, Dạ Âu Thần mất kiên nhẫn, đứng thẳng người, hai chân thẳng tắp bước về phía cô.

Không biết có phải là ảo giác của Hàn Minh Thư không, cô cứ luôn cảm thấy lúc anh đi về phía mình, đáy mắt và cả người đều lộ ra… sát khí!

Sát khí?

Hàn Minh Thư vô thức cắn bờ môi mình, trong chớp mắt Dạ Âu Thần đã bước tới trước mặt cô, anh hoàn toàn bỏ qua Dạ Y Viễn đứng bên cạnh cô, cứ như coi người này là không khí vậy, cầm lấy tay Dạ Y Viễn Minh Thư, định quay người rời đi.

Lực tay của anh rất lớn, Hàn Minh Thư bị anh kéo dắt về phía trước, nhưng mới đi được hai bước, trên cánh tay còn lại lại truyền đến một lực kéo.

Cô quay đầu, nhìn Dạ Y Viễn đã cầm cánh tay mình.

“Âu Thần, cho dù em muốn tìm cô ấy thì cũng phải biết trước sau chứ?”

Gương mặt Dạ Y Viễn mang theo ý cười, có điều đáy mắt lại làm cho người ta không thấy ấm, anh ta cứ như vậy lạnh lùng nhìn Dạ Âu Thần.

“Xì.”

Dạ Âu Thần bật cười một tiếng, thậm chí chẳng buồn ngước mặt lên nhìn anh ta.

“Tới trước tới sau à? Tôi đã chờ cô ấy ở đây từ trưa rồi, anh so được sao?”

“Ồ?” Dạ Y Viễn mỉm cười một cái, nhẹ nhàng lên tiếng: “Vậy thì vừa hay, buổi trưa anh đã hẹn với Minh Thư rồi, lúc bọn anh đi ra sao không thấy em nhỉ, chẳng lẽ Âu Thần đã hẹn cô ấy trước khi bọn anh đi ăn cơm?”

Lời này làm cho Hàn Minh Thư có chút khiếp sợ trừng to mắt, không thể tin nổi mà nhìn Dạ Âu Thần.

Không ngờ một người dịu dàng như nước lại nói ra loại lời ganh đua này với đối phương.

Chẳng biết tại sao, Hàn Minh Thư luôn cảm thấy, tính cách của Dạ Y Viễn đang từ từ thay đổi.

Rõ ràng anh ta đang khích đểu Dạ Âu Thần.

Dạ Âu Thần lập tức nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn Hàn Minh Thư, Hàn Minh Thư mặt không đỏ, không dám thở mạnh đứng đó, dường như không có thu được ánh mắt của anh.

Hồi lâu sau, Dạ Âu Thần cười khẩy một tiếng, sau đó phóng nắm đấm về phía Dạ Y Viễn.

“Xem ra, hôm nay anh ngứa da rồi.”

Dứt lời, anh buông tay Dạ Y Viễn Minh Thư ra, sau đó giơ quả đấm về phía Dạ Y Viễn.

Bịch một tiếng, giống như ném một viên đá lớn vào đáy lòng Hàn Minh Thư, cô giật nảy mình, thậm chí chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy nắm đấm của Dạ Âu Thần nện vào cằm Dạ Y Viễn.

Hàn Minh Thư lập tức nhìn thấy khóe miệng Da Y Viễn có thêm một ít máu tươi.

Môi cô run run, muốn tiến lên thì cổ tay liền bị xiết chặt, Dạ Âu Thần kéo cô về phía sau.

Bóng người cao lớn ngăn trước mặt cô, Hàn Minh Thư hoàn toàn không nhìn thấy biểu cảm và ánh mắt của Dạ Y Viễn.

Dạ Y Viễn vươn tay lau đi máu trên khóe môi, lúc ngước mặt lên, bên trong lóe lên tia u ám, anh ta nhìn chằm chằm Dạ Âu Thần hồi lâu, mỉm cười: “Xúc động như vậy làm gì? Âu Thần, em cũng không thể vì anh đã hẹn trước với Minh Thư mà đánh người như vậy chứ?”

Dạ Y Viễn nhìn người đàn ông còn mang theo nụ cười trước mặt, càng cảm thấy anh ta ra vẻ thản nhiên.

“Hẹn người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi, anh có hỏi ý kiến của tôi chưa?”

Dứt lời lại đánh một quyền qua.

Hàn Minh Thư bị kéo ra sau lưng Dạ Âu Thần lại nghe bịch một tiếng, cô hoảng hốt ngó ra thăm dò, phát hiện Dạ Y Viễn bị đánh phải lùi ra sau hai bước, máu trên khóe môi lại nhiều thêm, với cả dưới cằm nổi một mảng xanh.

Nhưng Dạ Y Viễn như không biết đau, lúc ngẩng đầu hướng thẳng con mắt về phía cô, cho cô một nụ cười an ủi.

Hàn Minh Thư lập tức cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay bóp chặt, cô cắn môi nhìn Dạ Y Viễn.

Cái người này, anh ta không đánh trả à?

Bị đánh thành thế kia rồi mà không ra tay đánh trả sao?

“Biết tôi ghét nhất là dáng vẻ nào của anh không?” So với Dạ Y Viễn, sắc mặt Dạ Âu Thần rất khó coi, đáy mắt có hơi đỏ lên, anh tiến lên tóm chặt cổ áo của Dạ Y Viễn, hạ giọng nói.

“Chính là dáng vẻ thản nhiên, hai mặt này của anh.”

Ầm!

Dạ Y Viễn lại lui thêm mấy bước, cuối cùng không chống đỡ được ngã nhào trên đất.

Máu nóng dồn lên mặt Hàn Minh Thư, trước khi Dạ Âu Thần lại muốn đánh thêm một quyền nữa, cô phóng ra như bão tố, ngăn trước mặt Dạ Y Viễn.

“Đừng đánh nữa!”