Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 593




CHƯƠNG 593: EM CÒN BIẾT ĐAU?

“Bây giờ em về nhà chưa? Anh đưa em đi” Dạ Y Viễn thanh toán hóa đơn xong liền cùng cô rời khỏi quán cà phê, sau đó lấy chìa khóa xe ra.

Hàn Minh Thư lắc đầu: “Không cần, tôi còn bận chuyện khác nên không về nhà”

“Chuyện gì? Tiện đường thì anh đưa em đi? Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, anh không bận”

Hàn Minh Thư nhíu đôi mày thanh tú lại: “Thật sự không cần”

Dạ Y Viễn nhìn cô khẽ cười: “Em từ chối anh như vậy là vẫn chưa tha thứ cho anh?”

Nói như vậy thật sự là làm cô khó xử, Hàn Minh Thư có chút bất đắc dĩ nói: “Tổng giám đốc Viễn, anh nói như vậy thật sự là hiểu sai ý tôi rồi đó, chỉ là tôi có việc khác phải làm, không muốn phiền anh đưa đi chứ không phải..”

“Tổng giám đốc Viễn?” Dạ Y Viễn có chút nhụt chí: “Xem ra em thật sự chỉ coi anh là quan hệ hợp tác”

Hàn Minh Thư: “Không thành vấn đề, dù sao sau này cũng sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt, hi vọng em có thể từ từ tiếp nhận anh. Nếu hôm nay không muốn anh đưa đi thì anh cũng không miễn cưỡng em”

Nói xong, Dạ Y Viễn vỗ nhẹ vào bả vai cô, cười nói: “Đi đường chú ý an toàn, có chuyện gì cứ gọi điện cho anh”

Sau khi hai người tạm biệt, Hàn Minh Thư liền kêu xe, sau đó quay lại siêu thị gần nhà, trước khi vào siêu thị, cô còn liếc nhìn điện thoại di động của mình, thấy Dạ Âu Thần vẫn chưa gửi tin nhắn, cô liền thấy nhẹ nhõm.

Anh ấy gần đây có lẽ đã kiệt sức nên vẫn đang nằm nghỉ ngơi vào lúc này.

Đi siêu thị mua một ít nguyên liệu, Hàn Minh Thư cũng nghĩ đến những chuyện mà gần đây Dạ Âu Thần làm cho mình, nên hầu như tất cả nguyên liệu đều được đặc biệt chuẩn bị cho Dạ Âu Thần. Truyện One chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Cuối cùng, Hàn Minh Thư còn không kềm được mà nhoẻn miệng cười một cái.

Quên đi, coi như là bồi bổ cho anh ấy đi, gần đây ảnh mệt mỏi rồi.

Sau khi thanh toán tiền, Hàn Minh Thư xách túi rời khỏi siêu thị rồi đi bộ trở lại khu chung cư, cô trực tiếp đi thang máy, đồng thời lấy di động ra nhắn tin cho Dạ Âu Thần.

{Anh đã dậy chưa?} Bởi vì đang ở trong thang máy, không có tín hiệu, sau khi ra khỏi thang máy tin nhắn sẽ tự động gửi đi cho nên Hàn Minh Thư gửi tin nhắn xong liền cho điện thoại vào trong túi.

Sau đó cô nhìn lên nút tầng và thấy sắp đến nơi rồi, cô hít một hơi thật sâu và bước ra ngoài với chiếc túi sau khi cửa thang máy mở ra.

Cô vừa bước ra khỏi thang máy liền nghe thấy tiếng tin nhắn.

Cô lấy làm lạ “í” lên một tiếng, vừa định lấy di động ra xem có phải Dạ Âu Thần gửi tin nhắn cho mình không thì khóe mắt cô liền liếc thấy một bóng dáng cao gầy.

Hàn Minh Thư dừng bước, sau đó nhìn về phía người đó.

Người nọ dựa vào tường, hai tay khoanh ngực, và dùng một tay nắm di động, là cô đã gửi tin nhắn cho anh. Còn anh lúc này đứng đó nắm điện thoại, sắc mặt đen như đít nồi nhìn cô.

Hàn Minh Thư nhìn anh ba giây trước khi mấp máy môi.

“Anh, anh dậy rồi à?”

Dạ Âu Thần không trả lời, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt lạnh lẽo đến mức khiến cô như rơi vào động băng.

“Tỉnh rồi thì ghé ăn trưa đi, tôi vừa xuống lầu mua ít nguyên liệu” Hàn Minh Thư nói xong có chút chột dạ xoay người đi ấn mật mã, sau đó mở cửa ra.

Cô quay lại thấy Dạ Âu Thần vẫn còn đứng yên ở đó không động đậy liền thúc dục một câu: “Vào đi?”

Phải mất khoảng ba giây sau, Dạ Âu Thần mới mới bước tới, nhưng anh ta vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, cùng hơi thở u ám đang bao trùm lấy cơ thể.

Sau khi nhìn thấy anh vào nhà, Hàn Minh Thư cau mày đóng cửa lại, thầm nghĩ có chuyện rồi.

Sắc mặt Dạ Âu Thần khó coi như vậy, chẳng lẽ là bởi vì lúc đi ra ngoài cô không nói với anh ấy sao? Nghĩ đến đây, cô quay đầu lại liếc nhìn bóng lưng của Dạ Âu Thần.

“Chuyện đó… Xin lỗi, không phải em cố ý không nói cho anh biết em đi ra ngoài đâu, chỉ là… Gần đây anh đi cùng em đã quá mệt mỏi rồi, em nghĩ là anh muốn ngủ nhiều một chút, nên mới đi một mình”

Ì, Nói xong, Hàn Minh Thư còn sợ anh lo lắng liền lắc lắc cái túi trong tay.

Em chỉ ra ngoài có chút xíu thôi, hơn nữa bây giờ đã về nhà an toàn rồi, anh không cần lo lắng cho em đâu”

Dạ Âu Thần đứng đó, vẫn phớt lờ cô, trên người toát ra hơi thở u ám và đáng sợ.

Cô nói liên tiếp mấy câu, nhưng anh không đáp lại, Hàn Minh Thư cảm thấy có chút kỳ lạ … chỉ vì cô đi ra ngoài một chuyến mà anh tức giận như vậy?

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư nhịn không được, chun chun cái mũi, nhìn dáng vẻ của anh, dè dặt hỏi một câu: “Anh… làm Sao vậy?”

Câu nói này dường như đã chạm đến chỗ ngứa của Dạ Âu Thần anh đang đứng đó như tượng không nhúc nhích rồi đột nhiên quay người lại, dùng ánh mắt trừng trộ nhìn chằm chằm cô.

Ánh mắt hung dữ đến cực điểm này chẳng khác nào muốn ăn thịt người.

Hàn Minh Thư bị hoảng sợ, bất giác hít vào một hơi khí lạnh, bước chân cũng vô thức lùi lại hai bước Cô thực sự bị dọa sợ đến mặt trắng bệch.

Nhưng sau khi cô hành động như vậy, biểu cảm trên mặt Dạ Âu Thần lại càng càng đáng sợ.

Anh chậm rãi bước về phía trước, như có một luồng hắc khí bao trùm lấy cơ thể, khiến người ta bất giác muốn thoát ra.

Cho nên Hàn Minh Thư lại bất giác lùi lại, trên tay cầm nguyên liệu vừa mua ở siêu thị, run rẩy nói: “Anh, Anh rốt cuộc… Làm sao vậy?”

Rầm!

Bởi vì vừa vào nhà nên cô lui được mấy bước liền không còn đường lùi nữa, phía sau lưng dựa vào cánh cửa gỗ lạnh như băng.

Hàn Minh Thư quay đầu nhìn thoáng qua phía sau,lúc ngoảnh lại lần nữa thì Dạ Âu Thần đã sáp tới gần mặt Cô nhíu mày: “Là vì em ra ngoài mà không nói với anh sao? Không phải em cố ý, vừa rồi em đã giải thích rồi, em chỉ là muốn để anh nghỉ ngơi thêm chút nữa, cho nên mới…”

Đang giải thích, lời nói của Hàn Minh Thư đột nhiên dừng lại.

Không đúng!

Cảm xúc và ánh mắt của Dạ Âu Thần lúc này đều rất lạ.

Đôi mắt anh hung dữ như dã thú, như muốn xé xác cô, như thể cô đã phạm phải một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng.

Nhưng… rõ ràng cô chỉ đi tự mua đồ thôi mà, tại sao anh lại nhìn cô bằng ánh mắt như vậy chứ?

Hàn Minh Thư không khỏi nuốt nước miếng, chẳng lẽ nói như vậy… là anh đã biết mình làm gì rồi sao?

Nhưng trên đường đi, cô ấy không nhận được messenger của Dạ Âu Thần nên lẽ ra anh ấy đang ngủ chứ.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư duỗi tay ra, thận trọng chọc vào ngực Dạ Âu Thần nhỏ giọng năn nỉ: “Em, em còn phải đi nấu cơm, chuyện khác… AI”

Cô chưa kịp dứt lời, Dạ Âu Thần đã đột ngột vươn tay siết chặt cổ tay cô, mạnh đến mức suýt chút nữa là bẻ gãy cổ tay cô rồi, Hàn Minh Thư đau đớn kêu lên: “Anh làm gì vậy? Thả em ra.”

Dạ Âu Thần không những không buông mà ngược lại còn giữ chặt tay cô hơn “Đau!” Hàn Minh Thư rên rĩ, cố gắng thoát khỏi anh.

Dạ Âu Thần lại tiến lên ép sát cô vào cửa, giọng nói lạnh như băng: “Em mà cũng biết đau?”

Hàn Minh Thư nhíu mày: “Nói gì vậy, em sao có thể…”

“Ha” Dạ Âu Thần cười khẩy một tiếng: “Anh cứ tưởng em là một người phụ nữ nhãn tâm, thậm chí vô tâm thì làm sao biết nỗi đau là gì?