Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 559




CHƯƠNG 559: SAO ANH LẠI ĐÊ TIỆN NHƯ THẾ

Mặt Hàn Minh Thư nóng lên, rũ mắt khẽ cắn môi, hơi tức giận nói: “Anh mà biết tính tình của anh chứ?”

Nghe vậy, mặt Dạ Âu Thần lại sâu hơn, anh bước lên vài bước, với tay định nắm cằm cô, Hàn Minh Thư hoảng sợ lui nhanh ra sau vài bước.

“Anh làm gì đó?”

“Không phải em không biết sao?” Dạ Âu Thần mím môi: “Làm em nhớ lại.”

“Không cần!” Hàn Minh Thư trừng mắt hung dữ nhìn anh, sau đó chỉ chai nước đá trên bàn: “Uống hết rồi mau về đi.”

Dạ Âu Thần nhìn lướt qua ly nước đá trên bàn, nghĩ nghĩ vẫn vòng qua ghế sofa ngồi xuống, anh duỗi tay mở chai nước đá ra, giả vờ uống vài ngụm.

Thật ra anh không khát, nhưng lại rất đói bụng.

Dù sao từ khi tan ca đến giờ anh vẫn chưa ăn gì cả.

Thấy anh ngồi xuống, Hàn Minh Thư cũng dần bình tĩnh lại, sau khi bình tĩnh lại rồi, cỗ mới nhớ đến cô mời anh vào nhà để làm gì, lập tức ngồi xuống đối diện anh.

“Hôm nay chắc anh cũng sẽ không tự nhiên xuất hiện ở nơi này.” Cô bình tĩnh nói.

Dạ Âu Thần đặt chai nước đá xuống, ánh mắt thâm thúy rơi xuống gương mặt cô, cũng không nói gì.

“Anh không nói gì thì tôi xem như anh đang cam chịu.”

Anh vẫn không nói gì, Hàn Minh Thư biết anh đã thừa nhận, lập tức nói thêm: “Anh đã đoán trước được có người theo dõi tôi sao? Cho nên anh mới cố ý đến đây đúng không?”

Dạ Âu Thần gối tay sau đầu, tự điều chỉnh một tư thế thoải mái dựa vào trên ghế sofa của cô.

Mà lúc này sau khi Tiểu Nhan lên lầu thay quần áo xong, đang lấp ló trên cao nhìn xuống dưới này, sao Hàn Minh Thư lại dẫn cái tên Diêm Vương mặt lạnh Dạ Âu Thần này về vậy?

Lúc nãy cô sợ muốn chết.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lại làm Minh Thư dẫn Dạ Âu Thần về nhà?

Nghĩ đến gì đó, Tiểu Nhan đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn ôm ngực, may mà sáng hôm nay cô đã đưa Bé đậu nành về nhà.

Xem ra Minh Thư đúng là đoán trước hay thật.

Nếu lúc này mà Bé đậu nành còn ở đây, Dạ Âu Thần lại đến, vậy không phải hai người sẽ gặp mặt trực tiếp sao?

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan hoảng sợ ôm ngực.

Dưới lầu.

Cuộc nói chuyện vẫn còn đang tiếp tục, Hàn Minh Thư thấy Dạ Âu Thần vẫn không nói gì, cảm thấy cô đã đoán đúng rồi.

“Anh đã đoán được bọn họ sẽ theo dõi tôi từ lâu, vậy anh cũng đã biết được chuyện xảy ra ban sáng đúng không?” Sau khi hỏi xong, Hàn Minh Thư đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm Dạ Âu Thần: “Không lẽ chuyện lúc sáng là do anh bảo người ta làm?”

“Hửm?” Dạ Âu Thần thấy cô thay đổi sắc mặt, lúc này mới không thể không mở miệng.

“Anh biết mà, ngay sáng hôm nay.” Hàn Minh Thư mím môi mặt đầy vẻ quật cường, giống như đã khẳng định chuyện gì đó.

Sâu dưới đáy mắt của đôi mắt đen láy Dạ Âu Thần hiện lên chút tàn ác, anh nheo mắt: “Em đã chỉ chuyện người chết kia sao? Em cảm thấy… là do tôi làm?”

Hàn Minh Thư không nói gì, tỏ vẻ cam chịu.

“Ha.” Dạ Âu Thần đột nhiên cười tự giễu: “Hàn Minh Thư, trong lòng em, tôi là một con người tệ hại đến thế sao?”

Hàn Minh Thư sửng sốt, hơi giật khóe môi.

“Tôi…”

“Em cảm thấy tôi biết được chuyện tên đó giết chết con thỏ của em, cho nên mới ép anh ta tự sát? Ha, từ chối sự thân mật của tôi thì thôi đi, bây giờ em còn nghĩ tôi là loại người như thế sao?”

Hàn Minh Thư: “…”

Cô muốn nói cô không có, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của anh lại không biết phải nói như thế nào, nếu nói quá nhiều sẽ cho anh hy vọng.

Một khi đã thế, vậy cô không giải thích thì tốt hơn.

“Anh nghĩ như thế nào thì là như thế đó.” Cuối cùng, Hàn Minh Thư bất chấp tất cả nói.

Những lời này đã chọc giận Dạ Âu Thần, anh đột nhiên từ trên ghế sofa đứng bật dậy, sải bước đến cạnh cô: “Cho nên bây giờ em đang nghĩ gì? Cảm thấy tôi là loại người tội ác tày trời như thế, em còn cho tôi vào để làm gì?”

Anh chống hai tay lên lưng ghế sofa đằng sau Hàn Minh Thư, gần như bao vây Hàn Minh Thư trong khuỷu tay của anh, hơi thở đàn ông ập thẳng vào mặt bao phủ lấy cô, làm cô lắp bắp.

“Anh, anh lui ra sau trước đi.”

“Trả lời tôi.”

Hàn Minh Thư cắn răng: “Tôi nói anh thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ.”

“Vậy em cho tôi vào để làm gì? Không sợ tôi thẹn quá hóa giận ép em tự sát sao?”

Chắc là vì bị chọc giận nên ăn nói không lựa lời nữa.

Hàn Minh Thư thấy anh mãi không chịu lùi ra ngoài, ngược lại còn nói mấy lời chọc giận cô, bị anh ồn ào đến không biết giận nữa, dứt khoát thẳng lưng nói: “Vậy anh giết chết tôi đi, không lẽ tôi còn sợ anh sao?”

Khí thế vốn còn đang rất kiêu ngạo, sau khi Hàn Minh Thư nói xong câu này, Dạ Âu Thần lập tức ngẩn ra.

Có lẽ đây chỉ là một câu nói vô tâm của cô, nhưng rơi vào tay Dạ Âu Thần thì lại có một ý nghĩa sâu xa khác…

Anh nhìn gương mặt vô cùng xinh đẹp trước mặt, ngũ quan của cô rất sắt nét, hơn nữa lông mày không quá đấm hay quá nhật, màu mi tự nhiên làm cho cô càng trông dịu dàng quyến rũ hơn vài phần.

Vì thế Dạ Âu Thần lập tức nghĩ đến một cách chết khác…

“Làm” chết cô…

Trong đầu óc đã tự động nhớ lại những hình ảnh bị hạn chế nào đó, bởi vì hơi thở quanh người anh đã khác đi, cho nên bầu không khí xung quanh cũng thay đổi, không hiểu sao lại có hơi mập mờ.

Hàn Minh Thư cảm nhận được rất rõ ràng, trong đôi mắt đẹp của cô bùng lên lửa giận, đá thẳng vào chân anh.

“Trong đầu anh đang nghĩ bậy bạ gì đó.”

Bị cô đá một cái, đôi với Dạ Âu Thần mà nói thì lại không nặng không nhẹ, ngược lại đá thẳng vào lòng anh, làm dục vọng của Dạ Âu Thần lại mãnh liệt hơn.

Yết hầu của anh hơi lên xuống, giọng nói trầm thấp nói.

“Không phải tôi nghĩ, là tự em nói.”

“Tôi nói gì chứ?”

Mắt Dạ Âu Thần tối sầm xuống, lại cúi người thấp hơn: “Em bảo tôi… làm chết em.”

Hàn Minh Thư: “…”

Im lặng vài giây, cuối cùng Hàn Minh Thư nhịn không được nữa bùng nổ, lập tức đẩy mạnh Dạ Âu Thần ra ngoài: “Đê tiện không biết xấu hổ!”

Dạ Âu Thần lảo đảo lui ra sau vài bước mới đứng vững lại được, anh đè lại nơi vừa mới bị Hàn Minh Thư đẩy ra, ánh mắt vẫn rất sâu, sau đó anh lại ngồi về vị trí cũ.

“Vừa nãy là do tôi bị lên cơn nên mới mời anh vào, bây giờ anh đi ra ngoài ngay cho tôi.”

Cô chỉ vào cửa, bảo Dạ Âu Thần đi về.

Nhưng Dạ Âu Thần vẫn ngồi yên đó không nhúc nhích, không hề có ý định đi về.

Hàn Minh Thư tức muốn chết, lập tức đi lên kéo cổ áo anh: “Anh đi ra ngoài ngay cho tôi, đây là nhà của tôi, tôi có quyền không cho phép anh ở đây nữa.”

“Đợi một lúc.” Dạ Âu Thần trở tay nắm chặt cổ tay nhỏ xinh trắng trẻo của cô, dụng giọng trầm thấp nói: “Bây giờ tôi không tiện đi ra ngoài.”

Nghe vậy, Hàn Minh Thư cười khinh bỉ: “Anh không tiện? Tôi mới không tiện đây, đứng dậy!”

Dạ Âu Thần giống như một cục đá lớn, cô kéo đẩy như thế nào cũng đứng yên ở đó, Hàn Minh Thư tức giận vô cùng, không hề bỏ cuộc, vẫn muốn lôi anh đi.

Chắc là bị cô quấy rối đến phiền, Dạ Âu Thần giơ tay kép mạnh Hàn Minh Thư vào trong lòng ngực anh.

“A.” Hàn Minh Thư bất ngờ, ngã ngồi vào trong lòng ngực anh.

Ngay lúc cô đang định mắng anh, lại cảm nhận được dục vọng của anh…