Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 467: Nhà mới




Căn nhà ở gần trường học của bé đậu nành, đối diện dưới lầu chính là rạp chiếu phim, rẽ phải đi khoảng năm phút sẽ đến một nhà sách, đi thẳng về phía trước chừng sáu bảy phút sẽ đến siêu thị. Cách phía bên phải không xa là một trung tâm giải trí quy mô lớn, ngay sát bên trung tâm vui chơi còn có một con phố ẩm thực.

Tóm lại đường xá ở đây vô cùng thuận tiện.

Nhưng như vậy cũng có nghĩa giá cả của nó không tầm thường, dù gì người người đều muốn sự thuận tiện.

“Cô Hàn, nhà cô cũng xem qua rồi, cô cảm thấy thế nào?” Người tiếp đón cô là một người phụ nữ trung niên, diện mạo hiền lành, nhưng cô gái trẻ đứng ngay sát bên người bà ấy, nhìn lại có vẻ như đang buồn rầu.

Cô gái trẻ đó chính là chủ nhà, người phụ nữ trung niên là trung gian giới thiệu mà cô tìm đến.

Hàn Minh Thư nghiêng đầu nhìn xung quanh, căn phòng này là kiểu phòng khép kín, phong cách trang trí cũng rất giống với tưởng tượng của cô, nếu như giá cả hợp lý, mua được cũng là một chuyện tốt.

“Về giá cả thì sao?” Hàn Minh Thư nhìn về phía trung gian môi giới, hỏi: “Còn nữa căn nhà này trước đây đã từng có người ở chưa? Sau khi mua thì liệu có xảy ra tranh chấp gì không? Những vấn đề này hi vọng bà có thể nói rõ ràng với tôi. Dù gì căn nhà bán gấp như vậy, có thể là…”

“Cô Hàn cô hiểu lầm rồi, căn nhà này là do chồng tôi tặng cho tôi sau khi chúng tôi yêu nhau một thời gian, nhưng sau này chúng tôi lại mua một căn biệt thự khác, cho nên căn nhà này cũng thành một căn nhà trống, sau khi trang trí lại xong thì không đến đây ở nữa, có điều tôi có thuê dì giúp việc đến dọn dẹp định kì. Dì ấy là một người thật thà, sẽ không làm ra bất kì chuyện gì quá phận. Hơn nữa tôi cũng không sợ nói với cô, việc làm ăn của chồng tôi lần này thất bại, tiền vốn của công ty không thể quay vòng được, cho nên tôi mới nghĩ đến việc bán căn nhà này đi.”

Hàn Minh Thư nghe xong, lại cảm thấy những lời cô ta nói khá có lý, liền nói: “Tình hình cơ bản tôi cũng hiểu rồi, những chuyện khác chúng ta sẽ bàn bạc sau, sau đó tôi về suy nghĩ lại xem.”

Cô gái trẻ bỗng căng thẳng: “Cô Hàn, tôi thực sự rất cần tiền, mấy ngày này nếu như cô mua lại căn nhà này, cá nhân tôi đồng ý giảm giá trên mười phần trăm.”

Hàn Minh Thư: “…”

Tiểu Nhan nghe vậy cũng không nhịn được thở dài.

Mạc Thành là một thành phố lớn, hơn nữa đây còn là khu vực trung tâm, căn nhà này rẻ cũng phải trên 30 tỷ, cô ta đồng ý giảm giá đến mười phần trăm, vậy cô ta không phải là chịu lỗ rất nhiều hay sao?

Người phụ nữ môi giới ngược lại không sao hết, dù sao căn nhà này mà bán được thì bà ta cũng có tiền, cho dù có bán đắt hơn hay rẻ hơn chút, chủ yếu vẫn là có thể bán được.

Vậy là bà ta liền cười nói: “Ai ya cô Hàn à, chủ căn nhà này đã giảm giá phòng nhiều như vậy rồi, cô mua cũng lời quá rồi mà. Không tin cô nhìn những căn xung quanh đây xem, đi đâu có thể tìm được căn nhà rẻ như vậy? Hơn nữa cô muốn mua nhà, cô ấy lại muốn bán nhà gấp, hai người rất có duyên đó.”

Nghe những lời này, khóe miệng Hàn Minh Thư bất chợt giật giật.

Con người lúc làm ăn, thật là gì cũng có thể nói được.

Cô đương nhiên sẽ không phân tranh với người làm ăn như vậy, chỉ cười nhạt nói: “Cảm ơn ý tốt của chị, có điều mua nhà là một việc rất quan trọng, cứ coi như là tôi có nguyện vọng muốn mua đi nữa cũng phải cần có thời gian cân nhắc. Chứ vấn đề không phải là giá cả giảm đến bao nhiêu.”

Nghe vậy, sắc mặt của cô gái trẻ xấu đi nhiều.

“Vậy, vậy cô cần suy nghĩ bao lâu?” Cuối cùng cô ta chỉ có thể cắn chặt môi dưới hỏi.

Hàn Minh Thư nhìn dáng vẻ lo lắng của cô ta, thiết nghĩ đối phương cũng thật sự đang cần tiền gấp, nhưng cô không phải là thánh mẫu, không thể vì đối phương mà hấp tấp mua lại căn nhà này, vậy là cô lắc đầu: “Để tôi về suy nghĩ vài ngày, đến lúc đó tôi sẽ trả lời cô.”

Mặc dù rất không cam lòng, nhưng cũng không có cách nào khác, người ta không muốn mua, cô ta cũng không thể gượng ép người ta mua được đúng không?

Sau đó lúc cô về, cô gái trẻ đó vẫn vô cùng lịch sự tiễn cô ra tận thang máy, sau đó đứng nhìn cô rời đi.

Ba mẹ con đi cùng nhau trên phố, ánh mắt bé đậu nành đảo quanh nhìn cảnh vật xung quanh: “Mẹ, con cảm thấy căn nhà đó khá tốt, hay là chúng ta mua căn nhà đó đi.”

Nghe vậy, bước chân Hàn Minh Thư khẽ khựng lại, sau đó đưa tay xoa xoa đầu bé đậu nành: “Con thích vậy à?”

Tiểu Nhan hừ một tiếng: “Có thích cũng không thể mua ngay vậy được, ai biết người ta đang mưu kế chuyện gì, bé đậu nành, dì Tiểu Nhan hôm nay dạy con câu này nhé. Mặc dù nói không nên hại người khác, nhưng phòng bệnh còn hơn chữa bệnh biết chưa? Con gấp gáp giục mẹ con mua lại như vậy, có phải là nhìn thấy chị kia rất xinh đẹp đúng không?”

Hàn Minh Thư: “…Không nghiêm túc.”

“Hihi, tớ trêu thằng bé thôi mà.” Tiểu Nhan nhìn về phía bé đậu nành: “Có phải không nào?”

Bé đậu nành ngẩng đầu, hừ một tiếng.

“Không phải đâu, con rõ ràng là không muốn dì với mẹ ngày nào cũng phải cực khổ dậy sớm, dì Tiểu Nhan, dì vậy mà hiểu nhầm ý của con, độc ác quá đi!”

Tiểu Nhan: “Nào có? Con vậy mà lại biết nghĩ cho chúng ta rồi sao?”

“Bé đậu nành thương mẹ.” Nói đến đây, bé đậu nành chủ động ôm lấy cổ tay của Hàn Minh Thư, một bên áp má xoa vào lòng bàn tay cô, vừa nói khẽ: “Mẹ, mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, bé đậu nành rất đau lòng, cho nên chúng ta mua nhà sớm rồi chuyển nhà đi, như vậy mẹ có thể ngủ dậy muộn chút! Bé đậu nành nghĩ như thế này này, ở đây rất gần trường, đến lúc đó Bé đậu nành có thể tự mình đi bộ đi học rồi.”

Hàn Minh Thư: “Không được.”

Cô không thèm suy nghĩ từ chối cách của thằng bé.

“Không được tự mình đi học, con còn quá nhỏ, bắt buộc phải để mẹ hoặc dì Tiểu Nhan đưa con đi.”

Tiểu Nhan phụ họa gật đầu: “Đúng vậy!”

“Nhưng mẹ à!”

“Được rồi, nếu như bé đậu nành thích, vậy chúng ta về nhà rồi hỏi cậu của con nhé, nếu như thích hợp thì chúng ta sẽ mua lại.”

“Vâng ạ!“

Sau khi về nhà, Hàn Minh Thư nói chuyện này với Hàn Đông, Hàn Đông nói giao cho anh ta, sẽ tìm hiểu rõ ràng căn phòng đó, không có vấn đề gì thì có thể mua lại.

Hàn Minh Thư sợ anh ta sẽ trả tiền thay cho mình, vậy là rào chắn trước: “Anh đừng có trả tiền trước cho em đấy nhé, lần này tiền mua nhà em đã chuẩn bị đủ rồi, em muốn tự lực cánh sinh.”

Nghe vậy, Hàn Đông khẽ ngây người: “ở trong nhà mình không tốt sao? Tại sao phải chuyển ra ngoài?”

“Muốn ở gần trường học, thuận tiện hơn.”

Hàn Đông không nói gì thêm nữa, chỉ là nhìn chằm chằm quầng thâm mắt của cô: “Chuyện đó…”

“Anh, em sẽ xử lý, anh yên tâm đi.” Cô không muốn nhắc đến chuyện này ở trước mặt bé đậu nành, cho nên nhanh chóng ngắt lời của Hàn Đông.

Hàn Đông nhìn sang bé đậu nành đơn thuần đáng yêu lúc này mới kịp phản ứng lại.

“Được, ngày mai anh sẽ nói lại với em.”

“Cảm ơn anh.”

Hàn Đông nhờ người nghe ngóng thông tin rất nhanh, ngày hôm sau Hàn Minh Thư vừa thức dậy không lâu đã nhận được tin tức, nói rằng căn nhà đó không vấn đề gì, chỉ cần hợp đồng chính đáng là có thể mua lại được.

Bởi vì lo lắng cô bị lừa, cho nên Hàn Đông đã mời luật sư đến giúp đỡ cô.

Sau khi luật sư đến, Hàn Minh Thư liền cũng thuận tiện liên lạc với đối phương, đối phương nghe nói cô muốn mua nhà thì vô cùng vui mừng, lập tức hẹn thời gian kí hợp đồng với cô. Một tiếng đồng hồ sau, hợp đồng được kí thành công, Hàn Minh Thư lấy được chìa khóa của căn nhà mới.