Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 461: Một trò cười




Tin tức này đối với Hàn Minh Thư mà nói, không cần bàn cãi là một đạo sét đánh giữa trời quang, khiến cô đến nửa ngày cũng chưa từng hoàn hồn.

Trên mặt pháp luật vẫn là vợ chồng, đây là có ý gì?

Hàn Minh Thư cảm thấy nhịp tim của mình gần như sắp dừng đập rồi.

Dạ Âu Thần đứng dậy, đôi chân thẳng dài sải bước, sau đó dừng ở trước mặt cô, đưa tay vén sợi tóc trước trán của cô ra sau, giọng nói khẽ khàng mê hoặc.

“5 năm nay, chúng ta căn bản không có ly hôn.”

Hàn Minh Thư đột nhiên ngẩng đầu, hô hấp trở nên gấp gáp mà nhìn anh.

Sao lại thế?

“Em tưởng rằng, người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi là muốn làm thì làm, không muốn làm thì không làm?”

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Dạ Âu Thần trở nên càng thâm ý, sự xa xăm nơi đáy mắt là cảm xúc cô nhìn không hiểu, anh tiến sát một bước, đưa tay nắm lấy vai của cô, cúi người ghé sát tai của cô nhẹ nhàng hà hơi.

“Tôi sẽ không bỏ qua em, càng không thể sẽ giơ cao đánh khẽ được. Bởi vì em từ trước đến nay đều là người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi, em căn bản không có quyền nói dừng.”

Hàn Minh Thư sững sờ đúng ba giây, đột nhiên lùi lại sau một bước, sau đó tức giận quát.

“Tôi dựa vào đâu mà không có quyền nói dừng, phân cách 5 năm, cho dù không nhận được sự đồng ý của anh, tôi cũng có thể ly hôn với anh rồi!”

Giọng nói của cô có hơi lớn, thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh, Dạ Âu Thần ngược lại không để tâm, cho dù người khác đứng ở trước mặt vây xem anh cũng sẽ không có ý kiến.

Hàn Minh Thư bình thường cũng để ý, nhưng chắc là câu nói em không có quyền nói dừng đó của Dạ Âu Thần chọc giận cô rồi, cho nên cô rất tức tối đáp trả một câu, bây giờ cũng không để tâm đến người khác rốt cuộc sẽ dùng ánh mắt gì nhìn cô.

Từ ly hôn này từ trong miệng cô nói ra, thật sự là khiến người ta không vui trong lòng.

Anh bước lên một bước, túm cánh tay của cô.

“Nếu như ly hôn là đơn giản như em nghĩ, vậy thì sẽ không 5 năm nay em vẫn là vợ của Dạ Âu Thần anh.”

Nghe vậy, Hàn Minh Thư từ từ trợn to mắt: “Anh kiểm soát tôi?”

Dạ Âu Thần không lên tiếng, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô.

Một lát sau, Hàn Minh Thư dùng sức hất tay của anh ra, bước chân có hơi loạng choạng lùi lại, chuyện này quá đột ngột rồi, cô cần trở về hỏi Hàn Đông rốt cuộc là như nào.

Hàn Minh Thư xoay người đi, Dạ Âu Thần vốn muốn đuổi theo, nhưng thấy sắc mặt trắng bệch của cô, bước chân liền khựng lại.

Anh vừa nói với cô tin tức này, cô chắc chắn là cần có thời gian tiêu hóa, khiến một mình cô yên tĩnh cũng tốt.

Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần liền nhìn sang Lang An ở một bên: “Đưa cô ấy trở về, trên đường chú ý an toàn.”

Lang An gật đầu, sau đó nhanh chóng đi theo.

Hàn Minh Thư vốn dĩ muốn tự mình bắt xe về nhà, nhưng Lang An lái xe đến trước mặt cô.

“Cô Shelly, lên xe đi, nơi này tương đối khó bắt xe, hơn nữa cô là tôi đưa tới đây, cậu Dạ bảo tôi đưa cô trở về.”

Nghe thấy tên của Dạ Âu Thần, ánh mắt của Hàn Minh Thư liền rung lên, sau đó cô ngước mắt nhìn Lang An ngồi trong xe: “Anh ta nói đều là thật sự sao?”

Nghe vậy, Lang An khựng lại, không có trả lời.

“Anh là trợ lý của anh ta, chuyện gì của anh ta anh đều biết, nói cho tôi biết, những gì anh ta nói có phải là thật không? 5 năm nay, tôi với anh ta không có ly hôn?”

Cuối cùng Lang An vẫn là gật đầu, sắc mặt có hơi ngưng trọng.

“Phải.”

Hàn Minh Thư chỉ cảm thấy tất cả ảo tưởng trong lòng đều sụp đổ, cô khó chịu không thở được.

Cho nên những năm cô rời khỏi này tính là cái gì?

Một trò cười?

“Cô Shelly, lên xe đi.”

Lang An giục.

Hàn Minh Thư không có để ý anh ta, tự mình bước đi về phía trước, để lại một câu: “Không cần, tôi muốn một mình yên tĩnh.”

“Nhưng mà…”

“Đừng đi theo tôi.”

Bóng lưng gầy yếu của cô toát ra sự quyết tuyệt, nếu như anh ta đi theo, đoán chắc cô cũng sẽ không lên xe của mình.

Nghĩ đến đây, Lang An chỉ đành gọi điện cho Dạ Âu Thần, tường thuật lại tình hình trước mắt: “Cậu Dạ, bây giờ phải làm sao? Cô ấy không chịu lên xe, tôi cũng không có cách nào.”

Đầu bên kia trầm mặc hồi lâu, một lúc sau Dạ Âu Thần lạnh lùng nói: “Đi theo cô ấy, cho đến khi cô ấy an toàn về đến nhà thì thôi.”

“Hiểu rồi.” Lang An lúc này mới cúp máy, sau đó lái xe chầm chậm đi theo đằng sau Hàn Minh Thư.

Nơi này là nhà hàng ven biển, cho nên Hàn Minh Thư đi bộ rất lâu mới đến đường quốc lộ, gió biển thổi loạn chiếc váy dài và mái tóc đen của cô, cộng thêm tướng mạo của Hàn Minh Thư xuất chúng, vóc dáng cao ráo, cho nên người qua đường sẽ không nhịn mà dừng lại hỏi cô.

“Mỹ nữ, đi đâu vậy? Có cần tôi đưa cô một đoạn không?”

Hàn Minh Thư lạnh lùng liếc nhìn người đó, ngay cả trả lời cũng không có.

Loại người đi đường tùy tiện bắt chuyện này, cô hoàn toàn không cần phải tỏ ra lịch sự gì cả.

Ánh mắt của cô tuy lạnh lùng, nhưng bởi vì đôi mắt của cô lạnh, gương mặt là xinh đẹp, cho nên một ánh mắt này trực tiếp khiến người đàn ông bắt chuyện đó đơ ra.

“Mỹ nữ, đừng lạnh lùng như vậy chứ? Nơi này rất khó bắt xe, cơ bản đều là khách du lịch, trong xe của tôi chỉ có tôi và hai người anh em của tôi, cô lên xe nói đi đâu tôi tuyệt đối chở cô đến đó.”

Hàn Minh Thư không thèm để ý anh ta, nhưng người đó quấn lấy không chịu thôi.

“Lên xe đi, đi như này phải đi bao lâu chứ? Nhìn cô gầy như vậy, chắc chắn sẽ rất mệt.”

“…” Bước chân của Hàn Minh Thư khựng lại, đứng nguyên tại chỗ.

Người đàn ông đó khẽ động tâm tư, tưởng cô là bị mình thuyết phục muốn lên xe rồi, cười híp mắt khi chuẩn bị mở cửa xe đón cô lên xe, Hàn Minh Thư lại lạnh lùng nói một chữ.

“Cút.”

Nụ cười trên mặt của người đàn ông cứng đờ, giống như là không có ngờ tới, ngây ra hồi lâu.

Đợi khi anh ta phản ứng lại, Hàn Minh Thư đã đi xa rồi.

‘Ha ha ha ha, cậu Kỳ hôm nay cũng đụng phải tường rồi, hiếm có, cậu trước đây câu dẫn phụ nữ không phải là rất lợi hại sao?” Người bạn ngồi ở ghế lái phụ của anh ta không ngừng cười nhạo anh ta.

Cậu Kỳ bị cười nhạo thì sắc mặt xị đi vài phần, sau đó mắng: “Liên quan đến cái rắm gì đến cậu, ông đây nguyện ý.”

“Người ta là mỹ nữ, đáng tiếc… đối phương không để cậu vào trong mắt.” Người ban nãy tiếp tục trêu.

Cậu Kỳ nhìn chằm chằm dáng người thảnh mai nuột nà ở đằng trước: “Ông đây thật sự có hứng với cô ấy rồi.”

Lang An luôn đi theo đằng sau Hàn Minh Thư, khi cô bị bắt chuyện Lang An cũng nhìn thấy rồi, nhưng anh ta cảm thấy không có chuyện gì, cho nên không có tới ngăn cản, không lâu sau anh ta nhìn thấy chiếc xe đó vậy mà cũng bám đuôi Hàn Minh Thư.

Cũng không biết như nào, vậy mà không có phát hiện chiếc xe này của Lang An.

Lang An nhíu mày, trong lòng nghĩ có nên tới ngăn cản hoặc gọi điện cho Dạ Âu Thần không, Hàn Minh Thư vậy mà đứng ở bên đường vẫy một chiếc xe.

Đó là một chiếc xe tải, vừa hay đi qua đây, tài xế nhìn trông là một người thành thật, thấy cô vẫy tay vậy mà cũng dừng lại.

“Cô gái, có chuyện gì sao?”

“Chú.” Hàn Minh Thư lộ ra nụ cười: “Cháu muốn vào trong thành phố, có thể cho cháu đi nhờ một đoạn không?”

Ông chú giống như là có chút cảnh giác, nhìn xung quanh, Hàn Minh Thư biết ông ta đang lo lắng cái gì, chỉ có nói: “Cháu là cùng bạn của cháu đến đây, có điều anh ta bây giờ không rảnh đưa cháu về, cho nên cháu chỉ có thể tự mình trở về, chú có thể tốt bụng cho cháu đi nhờ một đoạn không? Cháu sẽ trả tiền xe.”