Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 356: Lửa Cháy Đến Mày




“Mẹ về rồi” Bé Đậu Nành đẩy xe đựng hàng trở về ngay lúc Hàn Minh Thư nghiên cứu thiết kế quần áo, cô ấy bèn khom lưng bế Bé Đậu Nành lên.

“Bé Đậu Nành vất vả rồi, con ngồi vào trong xe đi, mẹ đẩy con đi”

“Được không?!” Hình như Bé Đậu Nành hơi kích động, thằng bé chọt hai ngón tay vào nhau, đảo mắt: “Hình như như thế thì mất hết hình tượng rồi…”

“Ừm” Hàn Minh Thư không khỏi cười khẽ: “Con chỉ là một đứa trẻ thôi, có hình tượng gì chứ?”

Sau khi nói dứt lời, cô đặt Bé Đậu Nành vào trong xe đẩy hàng, Bé Đậu Nành cầm góc xe rồi ngồi xuống: “Cũng được”

Ở bên dưới lầu.

Dạ Âu Thần và Tống Thiến đến khu đồ tươi sống mua một ít thức ăn rồi mang ngoài quầy tính tiền, mấy cô gái đều nhìn Dạ Âu Thần sáng đôi mắt sáng lấp lánh, vừa nghĩ đến việc anh ấy đã có vợ có con rồi, đôi mắt bọn họ lập tức tối sầm.

Sau khi nhận tiền, nữ thu ngân đột nhiên nhận ra hình như đồ bọn họ mua bị trùng, dù cảm thấy kỳ quái, thế nhưng cô ta vẫn nhiệt tình cất tiếng hỏi: “Thưa anh, có mang đồ của vợ đi luôn không ạ? Đã tính tiền rồi”

Dạ Âu Thần cứ như chẳng nghe thấy lời của cô ta vậy, anh chỉ xách túi đi thẳng ra ngoài, gương mặt không có chút cảm xúc gì.

“Anh ơi?”

Tống Thiến nhận ra điều gì, cô ta híp mắt lại: “Cô đang nói chuyện với cậu ấy à?”

Loading...

Cô gái hơi sững sờ, cô ta gật gật đầu: “Đúng thế”

“Ban nãy cô nói cậu ấy có vợ hả?”

Cô gái ấy bị ánh mắt đong đầy vẻ ngờ vực của Tống Thiến làm cho hỗn loạn, cô ta ấp a ấp úng, một hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Ban nấy…Sau lưng hai người còn có một người phụ nữ xinh đẹp dẫn theo đứa trẻ, cô ấy cũng đi lên lầu, tôi còn…còn tưởng hai người là một đôi chứ”

Nghe thấy thế, Dạ Âu Thần nhíu mày khó chịu, nhìn thu ngân với ánh mắt sắc lẻm.

Nữ thu ngân lập tức cảm thấy sống lưng mình lạnh lão trước ánh nhìn chăm chú của anh, áp lực vô hình đè nặng lên đôi vai cô ta, khiến cho cô ta khom lưng ngay tức thì.

KiOI Tống Thiến thấy Dạ Âu Thần hơi kích động, bà ta lúng túng nở nụ cười: “Chúng tôi đi chung, đâu có đi với ai khác, có phải cô nhận nhầm người rồi không?”

Người ở bên cạnh nhìn thấy thế bèn vội vàng giải vây cho nữ thu ngân.

“Xin lỗi hai vị, bạn của tôi bị cận thị, ban nấy có một cô gái đặt đồ ở đây, nói là lát nữa sẽ giao cho chồng của cô ấy, bọn họ cũng đi hai người như hai vị vậy, bởi thế nên cô ấy mới hiểu nhầm, thật lòng xin lỗi”

“Không có gì” Tống Thiến lắc lắc đầu: “Nếu đã là hiểu nhầm thì nói rõ là được, đâu phải chuyện gì lớn. Được rồi Âu Thần, nhìn gương mặt sa sầm của cháu kìa, muốn dọa chết cô gái nhà người ta sao? Đi thôi đi thôi nào”

Sau khi nói dứt lời, Tống Thiến kéo Dạ Âu Thần ra khỏi siêu thị.

Sau khi hai người bọn họ đi khỏi đây, nữ thu ngân ấy vẫn còn đứng lặng, sợ đến mức vành mắt đỏ ửng, người xung quanh đều an ủi cô ta.

“Không sao chứ?”

Nữ thu ngân lắc lắc đầu, ôm cánh tay của mình: “Tôi không sao, chỉ có điều…Ban nấy anh ta dữ quá, đáng sợ quá.”

“Đúng thế, tôi cũng cảm thấy như vậy…Ánh mắt của anh ta đáng sợ quá, loại đàn ông như thế ấy à, mặc dù đẹp trai thật đấy, thế nhưng anh ta lại giống như một miếng băng vậy, chắc hẳn muốn ủ ấm cũng không được”

“Ừm” Nữ thu ngân bị dọa sợ đến nỗi khóe mắt đỏ ứng gật gật đầu: “Nhưng mà…Thằng bé ban nãy nhìn giống anh ta lắm, bọn họ..”

“Ôi, tôi cũng không rõ rốt cuộc là có chuyện gì nữa? Có điều nhìn bộ dạng của anh ta thì chắc là không phải đâu, sau này chúng ta đừng ăn nói linh tỉnh, người khác nói sao thì làm vậy đi”

“Ừm ừm”

Hàn Minh Thư và Bé Đậu Nành đi dạo trên lầu một hồi lâu, rốt cuộc cũng đi xuống, lúc tính tiền Hàn Minh Thư mới phát hiện hình như đồ mình mua hơi nhiều rồi, chắc cô và Bé Đậu Nành không thể nào cầm hết nổi.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư cảm thấy hơi ảo não.

Đều tại cô bình thường ít đi siêu thị quá, lúc mua đồ chỉ biết lo mua những thứ cần thiết, hoàn toàn không nghĩ đến việc hai mẹ con bọn họ biết xách đồ thế nào?

Trong lúc bất đắc dĩ, Hàn Minh Thư chỉ đành gọi xe rồi liên hệ với tài xế, nhờ ông ta vào giúp cô xách đồ, cô sẽ trả thêm tiền.

Tài xế vừa nghe thấy cô nói trả thêm tiền bèn vội vàng đi vào ngay, thế là Hàn Minh Thư và Bé Đậu Nành đợi một lát, trong quá trình chờ đợi, Hàn Minh Thư chợt phát hiện ra có một đôi mắt ưng ửng đỏ nhìn cô chăm chú, hình như trong ánh mắt của cô ấy còn đượm vẻ oán giận.

Mặc dù Hàn Minh Thư kinh ngạc không biết chuyện này là thế nào, thế nhưng cô cũng không hỏi nhiều, chỉ đợi tài xế vào giúp cô xách đồ rồi rời khỏi nơi này.

Đợi đến lúc hai người bọn họ rời khỏi đây, mấy cô gái bèn túm tụm lại bắt đầu bàn tán rôm rả.

“Cái gì chứ, trước kia tôi còn tưởng bọn họ là một cặp đó, hóa ra không phải à?”

“Cho dù không phải thì chúng ta cũng không thể đụng chạm đến người đàn ông đó được đâu”

Hàn Minh Thư và Bé Đậu Nành vừa lên xe không được bao lâu, Tiểu Nhan đã gọi điện thoại cho bọn họ.

Gọi điện vào lúc này…Giải quyết chuyện công việc hả?

“Mẹ ơi, để con nghe cho! Con muốn nói chuyện với dì Tiểu Nhan!”

Hàn Minh Thư đưa điện thoại cho Bé Đậu Nành, thằng bé lập tức bắt máy ngay sau khi nhận lấy, rồi sau đó thằng bé mới cất tiếng chào hỏi bằng chất giọng non nớt: “Dì Tiểu Nhan”

“Bé Đậu Nành? Sao lại là con?”

“Dì Tiểu Nhan, con với mẹ đi siêu thị mua nhiều thức ăn lắm, tối nay chúng ta làm cá kho nhé, được không?”

Bình thường chắc chắn Tiểu Nhan sẽ thảo luận chuyện thức ăn với thằng bé, nhưng hôm nay lại như thể lửa cháy xém đến chân mày, không những không trả lời câu hỏi của Bé Đậu Nành mà còn nói thẳng: “Bé Đậu Nành, hôm nay dì không có thời gian để nói cái này với con, mẹ con có ở bên cạnh không? Con đưa điện thoại cho mẹ đi, dì có việc muốn nói mẹ con”

Bé Đậu Nành có thể nhận ra giọng nói đầy vẻ sốt ruột của cô ấy, chỉ đành đưa điện thoại cho Hàn Minh Thư: “Mẹ ơi, hình như dì Tiểu Nhan có việc muốn tìm mẹ”

Sau khi nghe thấy thế, Hàn Minh Thư bèn cầm điện thoại: “Alô, Tiểu Nhan, xảy ra chuyện gì thế?”

“Ồi trời Minh Thư ơi, cứu mạng! Lửa cháy đến tận chân mày rồi mà cậu còn tâm trạng đi siêu thị mua đồi”

Hàn Minh Thư nhướn máy: “Chuyện gì mà lửa cháy xém đến chân mày, cậu có nói gì với tớ đâu: “Để tớ nói cho cậu biết, không phải tớ vừa đi lấy số đo cho cô Triệu à? Kết quả là thế nào cậu biết không? Không ngờ vì tớ đến trễ một phút mà lại cho tớ đứng chờ cả tiếng đồng hồi!”

Hàn Minh Thư nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa khéo có chiếc xe buýt chạy ngang qua, người trong tấm poster ở trên xe lại chính là cô Triệu, Triệu Ý Như mà Tiểu Nhan nói.

Triệu Ý Như là hoa đán lưu lượng rất có sức ảnh hưởng ở thời điểm hiện tại, thành danh nhờ diễn bộ phim xuyên không Thịnh Thế Thiên Hạ, lúc phát sóng, cô ta được rất nhiều fan hâm mộ theo đuổi, mấy bộ phim sau đó đều nổi đình đám, bây giờ số lượng đạo diễn muốn mời cô ta đóng phim nhiều không kể xiết, nhưng nghe nói cô ta hết sức kiêu ngạo, rất kén chọn kịch bản, kịch bản của đạo diễn bình thường đều không nhận.

Ban đầu người quản lý của cô ta tìm đến mình, hy vọng mình có thể thiết kế một bộ lễ phục cho cô ta, Tiểu Nhan còn định từ chối, nhưng đối với Hàn Minh Thư.

Vụ làm ăn lớn tìm đến tận nhà rồi, làm gì có chuyện không nhận?