Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 268: Em ghét tôi đến như vậy à?




Giọng nói trầm thấp lại quyến rũ mang theo một tia lười biếng tiến vào trong lỗ tai của Thẩm Cửu mà không có điềm báo trước.

Thẩm Cửu sửng sốt mấy giây, bỗng nhiên kịp phản ứng lại.

Đây là… Giọng nói của Dạ Âu Thần.

Người ôm cô là Dạ Âu Thần?

Thẩm Cửu bỗng nhiên quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Dạ Âu Thần gần trong gang tấc, chỉ có điều là lúc này anh đang nhắm mắt lại, một bộ dạng như còn đang trong giấc mộng.

Trong một cái chớp mắt Thẩm Cửu bỗng nhiên kịp phản ứng được, không phải là cô đang nằm mơ à, sau trong mơ lại có Dạ Âu Thần nữa?

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhịn không được đưa tay bóp bóp gương mặt của mình.

Đau quá đi…

Thẩm Cửu nhíu đôi mi thanh tú, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi ra.

Nếu như mà đau như vậy chẳng lẽ đây là sự thật, nhưng mà… Sao cô lại đột nhiên ở trong căn nhà bên bờ biển, bên cạnh còn có Dạ Âu Thần đang ngủ, loại hình ảnh này có thể như thế nào thì cũng không chân thật.

Thế là Thẩm Cửu hành động đánh lên trên mặt của Dạ Âu Thần, dùng sức bóp bóp mặt của anh.

Nếu như mà anh không biết đau, không có cảm giác thì chắc là nằm mơ.

“A…”

Cô dùng sức nhéo lên gương mặt của Dạ Âu Thần một cái, Dạ Âu Thần đau đến nổi rên khẽ lên một tiếng, sau đó lông mi run rẩy mở mắt ra.

Đôi mắt của anh vừa đen lại vừa sâu thẳm giống như là một biển sâu vô hạn, nhưng mà bởi vì vừa mới tỉnh ngủ cho nên bên trong vẫn còn mang theo chút sắc thái mông lung.

Thẩm Cửu chậm rãi thu hồi bàn tay lại, ngơ ngác hỏi một câu: “Đau… Không?”

Có đau không?

Dạ Âu Thần nheo mắt lại, giọng nói lạnh lùng: “Sáng sớm làm cái gì vậy?”

Nói xong anh đưa tay ôm cô vào trong ngực của mình, cúi đầu xuống nhích lại gần cô: “Ngoan một chút, ngủ thêm một lát nữa đi.”

Thẩm Cửu bị anh ôm vào trong ngực, gương mặt dán trên lồng ngực của anh, nghe thấy trái tim của anh đang đập từng nhịp. Thẩm Cửu dùng sức chớp chớp mắt, cô không khỏi duỗi ngón tay ra vuốt vuốt lồng ngực của anh.

Tim có âm thanh đang đập, cho nên… Đây là thật?

Càng nghĩ Thẩm Cửu càng cảm thấy nhịp tim của Dạ Âu Thần đột nhiên tăng liên hồi.

Ủa? Thẩm Cửu dấy lên nghi ngờ, đây là có chuyện gì vậy? Thế là cô lại cúi đầu xuống cọ cọ trên ngực của anh, sau đó còn nằm sắp qua mà nghe.

Lúc cô đang loay hoay thì Thẩm Cửu nghe thấy lồng ngực anh động một cái, giọng nói của Dạ Âu Thần khàn khàn: “Sáng sớm đã muốn quyến rũ tôi rồi à?”

Cái gì chứ? Thẩm Cửu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên: “Ai… Ai muốn quyến rũ anh, cái này chẳng lẽ không phải là trong giấc mơ?”

Nói xong, cô nhanh chóng đẩy anh ra nhảy dựng lên, ánh mắt run rẩy.

Cô cũng cho là giấc mơ, nhưng mà giấc mơ này cũng quá chân thật rồi đó.

“Mơ à?” Dạ Âu Thần cười nhẹ một tiếng, ánh mắt như là màn đêm buông xuống mang theo cái lạnh, anh đột nhiên ngồi dậy áp đảo cô, thân thể cao lớn nặng nề đè ở trên người của cô mà không có dự báo trước.

“Nè, thả tôi ra! Dạ Âu Thần, rốt cuộc là tối ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, tại sao tôi lại ở đây, tại sao anh lại ở đây?”

“Quên rồi?” Dạ Âu Thần cười nhẹ một tiếng, người phụ nữ này quả nhiên qua ngày hôm sau đã quên sạch sẽ những chuyện xảy ra vào tối ngày hôm qua.

“Xem ra là tôi phải làm chút chuyện gì đó để em có thể nhớ lại ký ức vào tối ngày hôm qua.”

Vừa mới dứt lời, nụ hôn của anh liền rơi xuống, tốc độ nhanh đến nỗi Thẩm Cửu không kịp tránh né, môi liền bị anh hung hăng gặm lấy.

Đôi môi của cô vẫn tươi mát y như tối ngày hôm qua, lúc đầu Dạ Âu Thần cũng chỉ muốn để cho cô nhớ lại một chút nhưng mà hôn hôn lại ra mùi vị, bàn tay to lớn lại không kiềm chế được mà di chuyển dọc bên gáy của cô.

“A ưm…” Thẩm Cửu giật mình kêu lên một tiếng, trực tiếp cắn lấy môi dưới của Dạ Âu Thần.

Dạ Âu Thần bị đau phải lui ra phía sau, không vui nhìn chằm chằm vào cô.

“Bây giờ đã nhớ ra chưa?”

Lúc nãy hình ảnh hôn môi đã kích thích cô một chút, rốt cuộc Thẩm Cửu cũng đã nhớ đến một đoạn ký ức ngắn nhưng mà cũng rất vụn vặt, căn bản cũng không có lợi ích gì.

Có điều là có thể xác định được ngày hôm qua cô… Lại bị Dạ Âu Thần thất lễ.

“Khốn nạn!” Cô mắng anh một câu thật to, sau đó đẩy anh ra.

Dạ Âu Thần nằm xuống bên cạnh cô, Thẩm Cửu nhanh chóng đứng dậy, phát hiện quần áo trên người của mình đã được thay, vội vội vàng vàng bước chân đất chạy ra ngoài phòng.

Dạ Âu Thần cũng không đuổi theo cô.

Đây không phải là nơi cô muốn ra liền có thể ra ngoài được.

Ít nhất là dựa vào tính cách của cô thì chắc chắn sẽ không tìm thấy đường.

Thiệt là người phụ nữ ngu ngốc.

Trên khóe môi Dạ Âu Thần nở một nụ cười nhẹ, sau đó anh đưa tay ra trạm chạm vào đôi môi mỏng của mình, một mình trở về vị trí, ở phía trên dường như còn lưu lại hơi thở ngọt ngào của riêng cô.

Sau khi Thẩm Cửu ra khỏi phòng thì đi dọc theo hành lang chạy ra bên ngoài, đồng thời cũng bị phong cảnh đẹp làm cho ngây người, sau đó bước chân từ nhanh chuyển thành chậm, cuối cùng lại không đi được nữa rồi ngơ ngác đứng trên ván gỗ nhìn biển cả mênh mông.

Nhà cảnh biển.

Trước kia lúc cô vừa mới kết hôn cô đã từng mơ tưởng tới… Mình cùng với chồng có thể đi hưởng tuần trăng mật, sau đó có một căn nhà ở bên bờ biển, như vậy thì ngày nào cô cũng có thể nhìn thấy bình minh và hoàng hôn.

Chỉ tiếc là mong muốn đó vẫn luôn không thực hiện được.

Không nghĩ đến… Ngày hôm nay cô đã cảm nhận được nó một cách chân thật.

Dạ Âu Thần dẫn cô đến nhà bên bờ biển, mặc dù là bây giờ đã là giữa trưa, nhưng mà quang cảnh trên mặt biển vẫn đẹp đến nỗi làm cho người ta phải cảm thán.

Thẩm Cửu cứ ngơ ngác đứng đó.

Biển cả có một loại sức mạnh rất thần kỳ.

Cũng chỉ là một mảnh hải dương nhưng mà lại vô cùng thu hút ánh mắt của người khác, tâm trạng u ám lúc nãy đã tan thành mây khói, Thẩm Cửu cảm thấy trái tim của mình dường như đã bình tĩnh trở lại.

Nơi này… Rốt cuộc là ở đâu vậy?

Cô bước lên phía trước, đứng ở trên mép tấm ván.

“Coi chừng bị rơi xuống đó.”

Một âm thanh lạnh lùng truyện đến từ sau lưng cô, Thẩm Cửu quay đầu lại nhìn thấy Dạ Âu Thần ngồi xe lăn đi theo ra ngoài, lúc này anh đang ở phía sau với một khoảng cách không xa.

Thẩm Cửu đối mặt với anh một chút liền thu hồi tầm mắt, sau đó hừ lạnh một tiếng, không muốn phản ứng lại anh.

Biển cả xinh đẹp như vậy, cô vẫn nên để lại thời gian để ngắm cảnh mới đúng, giận dỗi với anh căn bản chính là lãng phí thời gian và sinh mệnh.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu liền nằm xuống trên cái ghế ở bên cạnh, bên cạnh cái ghế được đặt một chiếc dù, sau khi nằm xuống vừa vặn có thể che được cái nóng thay cho cô, để cho mắt của cô có thể mở ra để nhìn cảnh biển.

Bánh xe lăn từ từ đến gần, Thẩm Cửu lên tiếng nói: “Anh qua đây thì tôi đi đó.”

Sau đó âm thanh bánh xe ngừng lại, Dạ Âu Thần ngồi đó nhíu lông mày nhìn cô ở một khoảng cách cách với cô mấy bước chân: “Ghét tôi như vậy à?”

“Đúng.” Thẩm Cửu nặng nề trả lời một câu: “Dù sao thì anh qua đây thì tôi sẽ đi ngay.”

Dạ Âu Thần hít sâu một hơi, khóe môi cong lên: “Người phụ nữ ngu ngốc này, em phải hiểu cho rõ ràng đây là địa bàn của tôi, tôi muốn em đi đâu thì em đi đó, huống hồ gì em cho rằng em có thể ngăn cản được tôi à?”

“Tôi biết là tôi không thể ngăn cản được anh.” Thẩm Cửu đứng dậy nắm chặt nắm đấm đối mặt với anh: “Nhưng mà anh cũng không ngăn cản được tôi đâu, cho nên tôi nói nếu như anh đến đây thì tôi sẽ rời khỏi nơi này, dù sao thì tôi cũng không muốn ở cùng một chỗ với anh.”

Ánh mắt lạnh buốt của Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu, cuối cùng là giống như thỏa hiệp: “Được rồi, em cứ nguôi giận ở đây đi, hai mươi phút sau tôi sẽ cho người đem buổi sáng đến.”

Nói xong, anh thật sự xoay người đi khỏi.

Thẩm Cửu hơi kinh ngạc há miệng ra, tại sao… Dạ Âu Thần lại đột nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy?