Chương 2352:
Mặt của Uất Trì Diệc Thù lập tức đen như mực, hơi thở quanh thân cũng lạnh lẽo hơn, anh nhấp đôi môi mỏng, quay mặt cô gái nhỏ lại: “Đừng nhìn nữa, em cứ lo cho mình tốt trước đã.”
“Vâng”
Đường Viên Viên gật đầu, nhìn thấy bên cạnh có một chiếc cột vì thế bước lại gần đó, vòng hai tay ôm lấy nó.
Sau khi Uất Trì Diệc Thù xác định cô ấy đã đứng vững, lúc này mới chậm rãi xoay người lại, ánh mắt sắc bén bắn về phía ông chú trung niên béo mập kia.
Những người đứng cạnh đó đều không có phản ứng gì, không những không thấy mà còn đứng đó chơi điện thoại, nhìn thấy cũng làm như không thấy gì cả.
Chuyện này đã xảy ra trên tàu điện ngầm quá nhiều lần, bây giờ tình cảm giữa người với người rất lạnh nhạt, hơn nữa người bị quấy rầy đó còn không có phản ứng gì cho nên những người khác càng thêm không lo được nhiều chuyện như vậy.
Ông chú trung niên kia vẫn chưa phát hiện ra mình đã bị theo dõi, tay vẫn còn muốn tiếp tục mò lên trên.
Bốp!
Giây tiếp theo, cả người ông ta ta bị đá văng.
“Á!”
Cùng với lúc gã ta bị đá văng ra ngoài, đám người bên cạnh thét lên từng tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ, không tự giác được mà lùi về bên cạnh, không gian lúc trước vẫn còn chen chúc vô cùng chật chội vậy mà lúc này lại bằng cách nào đó mà tạo ra một khoảng trống.
“Sao lại thế này?”
“Sao tự nhiên đánh người ta vậy?”
Cô gái bị quấy rối lúc trước cũng kinh ngạc nấp sang một bên trốn tránh, khi quay đầu lại cũng vừa kịp nhìn thấy Uất Trì Diệc Thù thu chân mình lại, vẻ mặt lạnh lùng.
Đường Viên Viên vẫn ôm chặt cây cột, trái tim nhỏ đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng không phải vì hoảng sợ mà là vì anh trai quá ngầu rồi.
Cô như thế nào cũng không ngờ tới anh trai sẽ trực tiếp ra tay, nhưng mà cũng đúng thôi, anh trai được dạy dỗ rất tử tế, bản thân anh chính là một người vô cùng yêu thích chính nghĩa, nhưng mà nhìn anh ra tay lưu loát như vậy vẫn bị vẻ đẹp đó choáng ngợp một chút.
Sau khi ông chú trung niên kia ngã xuống, hơn nửa ngày mới lấy lại được tinh thần, đứng lên chỉ thẳng vào Uất Trì Diệc Thù nói: “Mày muốn làm gì? Ra tay đánh một ông lão như tao trên tàu à? Có tin tao báo cảnh sát tới bắt mày hay không?”
“Ông lão?” Uất Trì Diệc Thù cười lạnh một tiếng.
Những người đang đứng vây xem hăng hái lôi điện thoại ra quay phim chụp ảnh.
“Đúng thế, bây giờ tao lập tức báo cảnh sá Sau khi ông chú trung niên kia đứng lên lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cảnh sát, một ánh sáng chợt lóe lên trước mắt, Uất Trì Diệc Thù trước đó vẫn còn đứng trước mặt không biết từ lúc nào đã lẻn tới phía sau ông ta, trực tiếp nắm chặt lấy cổ tay của ông ta dùng tư thế tiêu chuẩn quật ngã gã từ sau lưng thẳng xuống sàn tàu.
Bộp!
Điện thoại của ông chú trung niên kia rơi xuống mặt đất, Đường Viên Viên ngẫm nghĩ, nhanh chóng chạy tới nhặt điện thoại của gã ta lên rồi mắng: “Ông là kẻ xấu, vừa rồi tôi nhìn thấy ông vẫn luôn sờ mó eo của chị gái này, cho dù có báo cảnh sát đi chăng nữa cũng nên tới đây bắt ông mới đúng chứ”
Trước đó mọi người trên tàu còn đang nghi hoặc và tức giận vì không biết tại sao Uất Trì Diệc Thù lại đột ngột ra tay đánh người khác, sau khi nghe Đường Viên Viên giải thích mọi chuyện đã hiểu rõ trong nháy mắt.
“Vô liêm sỉ, vậy mà dám sàm sỡ người khác trên tàu điện ngầm, đúng là thứ không biết xấu hổi”
“Ông chú kia ông đã có con gái chưa? Nếu con gái ông một ngày nào đó ngồi trên tàu điện ngầm bị người khác sàm sỡ đụng chạm như vậy thì ông nghĩ như thế nào?”
“May là chàng trai trẻ này thấy chuyện sai trái hăng hái xử lý, khả năng của anh trai cháu tốt lắm cô ấy”
Ánh mắt của Uất Trì Diệc Thù hơi lạnh lẽo quét về phía mọi người, giọng điệu lạnh như băng mang theo sự uy hiếp: “Những video đã quay lúc nấy xóa hết đi”
Mọi người còn đang muốn đăng tải lên khen ngợi anh, không ngờ anh vậy mà ra lệnh yêu cầu tất cả họ xóa đi.
Trên người Uất Trì Diệc Thù tràn ngập hơi thở nghiêm túc, khả năng phòng thủ rất tốt, đặc biệt là ánh mắt kia vô cùng sắc bén, mọi người yên lặng cúi đầu xóa tất cả video có trong tay đi.
“Báo cảnh sát” Uất Trì Diệc Thù nhìn về phía Đường Viên Viên nhẹ nhàng nhắc cô.