Quả nhiên sau khi nhìn thấy đồ ăn thì ánh mắt của Đường Viên Viên lại sáng ngời.
Nhưng sau đó cô bé nhanh chóng nhớ ra chuyện gì đó: “Đúng rồi anh Sở Phong à, anh tới đúng lúc lắm.
Sức khỏe của Khả Phi không tốt, em vừa định đưa cậu ấy đi đến bệnh viện để bác sĩ khám nhưng nói như thế nào thì cậu ấy cũng không đồng ý”
“Mạnh Khả Phi à?”
“Dạ”
“Cô bé bị sao rồi?”
“Mấy ngày nay cậu ấy vẫn nằm trên giường nghỉ ngơi, có điều sắc mặt không tốt lắm.
Hơn nữa ăn cơm cũng ăn rất ít nên em thấy không ổn lắm” Đường Viên Viên nói xong liền kéo cánh tay của Chung Sở Phong: “Anh Sở Phong, hay là anh giúp em khuyên nhủ cậu ấy đi”
“Được”
Chung Sở Phong nhanh chóng đi theo Đường Viên Viên vào trong trường học.
Bởi vì là kí túc xá nữ nên không thể cho nam sinh ra vào tùy tiện nên Đường Viên Viên chỉ có thể nói với người dì quản lý kí túc xá rằng sức khỏe của Mạnh Khả Phi không tốt, còn Chung Sở Phong là anh trai của cô bé nên tới để đưa Mạnh Khả Phi đến bệnh viện khám.
Người dì quản lý kí túc xá đồng ý nhưng vẫn không yên tâm nên đi cùng họ lên lầu.
Bọn họ nhanh chóng tới nơi.
Vừa mới đẩy cửa bước vào thì mọi người đã phát hiện ra Mạnh Khả Phi té xỉu trên mặt đất “Khả Phi”
Người dì quản lý kí túc xá vừa nhìn thấy cảnh tượng đó thì cũng kinh ngạc nói: “Sao lại té xiu như vậy? Nhanh chóng đưa tới bệnh viện đi.”
Chung Sở Phong vừa cao vừa gầy, hơn nữa lại có sức mạnh nên vội đặt túi đồ ăn vặt xuống rồi bế Mạnh Khả Phi đang té xỉu lên.
Một đám người vội vàng chạy ra ngoài.
Đường Viên Viên nóng ruột tới mức nước mắt cứ thế tuôn rơi nhưng cô bé không dám khóc thành tiếng mà chỉ có thể vừa lau nước mắt vừa chạy theo bên cạnh.
Họ chạy thẳng một mạch tới bệnh viện, Mạnh Khả Phi được đưa vào phòng cấp cứu.
Ánh mắt của Đường Viên Viên đã đỏ hoe vì khóc quá nhiều, còn Chung Sở Phong cũng mệt bở hơi tai.
Cậu quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của cô gái bé bỏng đã đỏ hoe như mắt của chú thỏ con thì trái tim như bị kim đâm.
Cậu liền lấy khăn giấy ra rồi cúi người lau nước mắt cho Đường Viên Viên.
“Viên Viên à, đừng khóc nữa.
Đã đến bệnh viện rồi, bác sĩ sẽ cứu chữa cho cô bé thôi.”
Nhưng Đường Viên Viên vẫn không cầm được nước mắt mà cứ khóc như mưa, những giọt nước mắt cứ thế tí tách rơi xuống ướt đâm cánh tay của Chung Sở Phong.
Chết tiệt.
Chung Sở Phong cảm giác như trái tim cậu sắp tan vỡ rồi.
Cậu ngồi xuống trước mặt Đường Viên Viên: “Tổ tông, anh gọi em là tổ tông được chưa? Đừng khóc nữa, nếu em còn tiếp tục khóc như vậy…
Thì trái tim của cậu sẽ vỡ thành từng mảnh mất thôi.
Đương nhiên những lời này Chung Sở Phong không dám nói ra trước mặt Đường Viên Viên.
“Anh Sở Phong, hu hu… Khả Phi cậu ấy..”
“Cô bé sẽ không sao đâu, bác sĩ sẽ cứu cô bé mà.
Chúng ta ngồi ngoài này chờ được không?”
Nói xong Chung Sở Phong dắt tay cô gái bé bỏng đến bên cạnh ghế: “Anh Sở Phong sẽ cùng em chờ ở đây”
Hai người chỉ có thể ngồi chờ ở cửa phòng cấp cứu, nhưng Đường Viên Viên cũng không biết tại sao lại cứ khóc mãi không thôi.
“Đều tại em không tốt, lúc trước cậu ấy nói trong người không khỏe thì em nên đưa cậu ấy đến bệnh viện sớm hơn mới phải.
Nếu như vậy thì Khả Phi sẽ không té xỉu rồi”
“Chuyện này cũng không thể trách em được, may mà bây giờ chúng ta đã đến đây rồi nên còn kịp”
Không biết vì sao lúc này Đường Viên Viên rất muốn gặp mặt Uất Trì Diệc Thù nên cô bé đưa bàn tay tội nghiệp đáng thương kéo vạt áo của Chung Sở Phong..