Thậm chí Mạnh Khả Phi chỉ muốn quay người rời đi chứ không muốn tiến thêm một bước nào.
Nhưng Đường Viên Viên lại rất nhiệt tình khiến cô bé không có cách nào từ chối cả.
Cuối cùng chỉ có thể theo họ đi vào.
Vào tới cổng chính, quẹo trái quẹo phải rồi lại vào một cánh cửa nữa rồi cuối cùng cũng vào tới phòng khách.
Tất nhiên phòng khách được trang trí vô cùng tráng lệ, là diện mạo mà cả đời này Mạnh Khả Phi chưa bao giờ nghĩ tới.
Mạnh Khả Phi căng thẳng tới nỗi đổ mồ.hêFŠ}6 đò Đàn tay›ướt đãm, cô bé lại càng trốn sau lưng Đường Viên Viên nhiều hơn.
.
Đam Mỹ Hài
“Dì Minh Thư, chú Âu Thần: Viên Viên về rồi „ Uất Trì Diệc Thù xoay người đi vào phòng bếp, một lúc sau thì trên lầu vọng đến tiếng bước chân và một giọng nữ dịu dàng vang lên.
“Viên Viên về rồi à? Là anh trai đi đón cháu về hả?”
“Dạ”
Mạnh Khả Phi len lén ngẩng đầu lên nhìn về phía giọng nói phát ra, đó là một người phụ nữ xinh đẹp và rất có khí chất với các đường nét của ngũ quan vô cùng tinh xảo.
Mặc dù đã là mẹ nhưng nhìn mặt lại rất trẻ, chỉ mất đi sự hồn nhiên vô tư mà trở nên chín chắn mặn mà hơn chứ không hề có nét nào già nua cả.
Nếu không biết người này là mẹ của Uất Trì Diệc Thù thì Mạnh Khả Phi có thể đã nhận nhầm đây chính là chị của của cậu, thật sự nhìn rất đẹp và rất trẻ.
“A, Viên Viên dẫn bạn về nhà à?”
Hàn Minh Thư nhìn mặt của Mạnh Khả Phi.
Sắc mặt của Mạnh Khả Phi đỏ ửng lên, cô bé lại lùi lại nép sau lưng Đường Viên Viên.
“Đúng vậy dì Minh Thư à, đây là Mạnh Khả Phi.
Cậu ấy là bạn tốt nhất của cháu.
Khả Phià, cậu mau chào hỏi dì Minh Thư đi”
Mạnh Khả Phi căng thẳng đến nỗi hai chân run lẩy bẩy, cô bé nói lí nhí trong cổ họng nghe như tiếng muỗi kêu: “Cháu… cháu chào dì Minh Thư ạ”
Hàn Minh Thư nhìn cô bé đứng đằng sau Đường Viên Viên, nhìn vào đôi mắt của cô bé đó Hàn Minh Thư thấy được bản thân cô trước đây lúc mới gả vào nhà họ Dạ; cô cũng tơ ánh mắt và vẻ mặt như thế này.
Mạnh Khả Phi dường như cảm nhận được ánh mắt của Hàn Minh Thư đang dò xét mình nên càng sợ hãi, rụt rè.
“Cháu là Khả Phi, người bạn lâu năm của Đường Viên Viên đó phải không?” Hàn Minh Thư cố gắng nói thật nhẹ nhàng để cho cô bé cảm thấy cô dễ gần.
Và thực sự là như vậy, Mạnh Khả Phí nghe cô nói xong liền gật đầu: “Vâng ạ!”
“Dì nghe Viên Viên nói cháu rất tốt với nó, nếu cháu đã đến đây thì không cân phải câu nệ, khách sáo nhé! Cháu ở lại đây hai hôm nha.
Viên Viên, cháu ngủ cùng Khả Phi à?”
Đường Viên Viên lập tức ôm chầm lấy vai của Mạnh Khả Phị, vui vẻ đáp: “Vâng ạ, cháu ngủ với Khả Phi!”
“Ừm, vậy dì bảo người đi:sắp xếp.”
Buổi tối Mạnh Khả Phi cùng mọi người ăn cơm, trong lúc ăn cô bé rất ít động đũa vì sợ chẳng may làm ra cử chỉ nào đó không thích hợp.
May mà Đường Viên Viên rất hiểu ý gắp thức ăn cho cô bé, Mạnh Khả Phi để ý thấy thái độ Uất Trì Diệc Thù với mọi người đều kiệm lời, ngoại trừ với Hàn Minh Thư.
Chú Âu Thần của Đường Viên Viên cũng kiệm lời và lạnh lùng, chú ấy chỉ gật đầu và nói một câu với Mạnh Khả Phi, ngoài ra không có biểu cảm nào khác.
Ban đầu Mạnh Khả Phi cứ nghĩ do bản thân khó ưa, sau đó cô bé mới biết thái độ của chú Âu Thần này đối với ai cũng vậy.
Thậm chí thái độ của chú ấy với con trai càng lạnh nhạt nên Mạnh Khả Phi cũng dần quen.
Lúc-sắp đi ngủ Giá Đỗ Nhỏ nghe nói Đường Viên Viên và Mạnh Khả Phi ngủ cùng nhau thì con bé nháo lên, đời ngủ cùng hai cô Bẻ kia: Cuối cùng ba cô bé được ngủ chung giường như ý nguyện.
Mạnh Khả Phi chợt nhớ ra mình không mang theo quần áo ngủ, sau đó Đường Viên Viên lấy ra ba bộ đồ ngủ.
“Dì Minh Thư đã chuẩn bị quần áo cho chúng ta, đều cùng một kiểu.
Khả Phi, bộ này vừa cậu nè”.Đường Viên Viên đưa chiếc váy ngủ màu lam cho Mạnh Khả Phi.
“Tớ cũng có ư?” Mạnh Khả Phi rất bất ngờ nhưng cũng rất mừng rỡ.
Cô bé không ngờ dì Minh Thư lại chu đáo như vậy, nhận váy xong cô bé không nén nổi vui sướng..