“Tôi đây cần cô nhìn trúng chắc? Nếu thật sự có một ngày nào đó cô thích tôi thật thì không chừng tôi sẽ lập tức đi phẫu thuật thẩm mỹ vì tôi thấy bị cô thích là một nỗi nhục nhã vô cùng”
“Gậu…
Phịch.
Cánh cửa ký túc xá bị đẩy ra, một bóng dáng cao cao gầy gầy xuất hiện ngay cửa.
Lời nói của Ôn Cảnh Nhu như đang bị tắc nghẽn ngay cổ.
Vốn dĩ cô ta đang giận dữ nhưng khi thấy Uất Trì Điệc Thù trở về thì lập tức bô ta thay đổi nét mặt.
“Diệc Thù, cậu đã về rồi hả? Qua mấy hôm nữa chính là sinh nhật của tôi nên tôi muốn mời anh tham gia buổi tiệc sinh nhật của Am tôi.
“Xuống dưới đi” Đôi mắt của Uất Trì Diệc Thù lạnh như băng, đôi mắt giống như hai viên đá sắt lạnh lẽo nhìn cô ta chằm chằm.
Còn toàn thân của cậu lại phát ra một luồng khí khiến người khác đỡ không nổi.
Ôn Cảnh Nhu vẫn còn mặt dày: “Chuyện này…
Tôi chỉ là…”
Cô ta còn chưa nói xong thì Uất Trì Diệc Thù đã đi tới trước mặt cô ta rồi kéo cái chăn cô ta đang đắp trên người mà hét lên: “Cút ra ngoài.”.
Chap mới luôn có tại ~ tru mtruyen.
V N ~
Giọng của cậu gắt gỏng trâm thấp như là đang kiềm chế lửa giận trong lòng vậy.
Sau khi bị kéo cái chăn thì Ôn Cảnh Nhu tức giận nói: “Uất Trì Diệc Thù, tôi có lòng tốt tới mời cậu tới dự sinh nhật, Cậu lại có thái độ như vậy là ý gì chứ?”
“Thái độ gì hả?” Uất Trì Diệc Thù cũng cười lạnh lùng nói: “Mời dự tiệc sinh nhật gì đó thì có cần thiết phải ngồi ở đây mời không? Gô đi vào kí túc xá rồi ngồi lên giường của người khác như vậy đã được tôi đồng ý chưa? Từ trước tới giờ tôi chưa từng đánh phụ nữ, nhưng nếu còn có lần sau thì tôi cũng sẽ không ngại phá lệ đâu.”
“Cậu..” Ôn Cảnh Nhu không ngờ Uất Trì Diệc Thù lại không giữ thể diện cho cô ta như vậy nên càng làm ra vẻ mặt dày ngồi lì một chỗ không chịu động đậy: “Tôi không đi, rõ ràng người ta có lòng tốt mời cậu đến dự tiệc sinh nhật.
Cậu không đi thì thôi, tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ?”
Chung Sở Phong thật sự nhìn thấy cảnh này thì vô cùng ngứa mắt, mặc dù cậu có ý định muốn đá người phụ hữ này bay ra ngoài cho xong nhưng vì phong độ của một người đàn ông nên cuối cùng cậu chỉ bước tới kéo tấm ga trải giường cuốn cô ta lại rồi cứ thế vác cô ta ra ngoài.
“Chung Sở Phong, cậu bị điên à, thả tôi ra.”
“Gâm miệng lại, nếu không tôi sẽ ném cô xuống dưới lầu ngay lập tức.”
Tên của Chung Sở Phong có một từ “Phong”, có thể hiểu là phong trong cuồng phong.
Bởi vậy hành vi của cậu cũng giống y như cuồng phong vậy, điên rồ một cách đáng sợ.
Cậu nói sẽ ném thì chắc chắn sẽ ném được.
Ôn Cảnh Nhu bị dọa cho sợ chết khiếp nên không dám nói tiếp nữa, cuối cùng cô ta bị ném ở bên ngoài ký túc xá.
Cô ta vứt chăn ra rồi trợn mắt nhìn Chung Sở Phong.
“Tôi đã nói với cô là cậu ấy bị bệnh sạch sẽ mà cô không tin.
Bây giờ đã biết chưa? Không phải cô thích anh Diệc Thù sao? Đây là tấm chăn mà cậu ấy đã từng đắp qua rồi đó, tặng cho cô A”
ne.
Ôn Cảnh Nhu tức giận ném tấm chăn trả lại về phía Chung Sở Phong.
Bởi vì đây là kí túc xá nam nên bên cạnh có không ít người thấy có động tĩnh liền chạy ra xem náo nhiệt.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Ôn Cảnh Nhu:nghiến răng dữ tợn quát mắng.
Những người nhát gan khi bị người đẹp mắng thì rụt đầu lại,còn những người có lá gan to hơn thì lại mỉa mai cô ta: “Chúng tôi cũng đâu có muốn nhìn chứ, nhưng đây là kí túc xá nam mà.
Tự cô chạy đến đây diễn trò cho chúng tôi xem, đây chính là không nhìn không được đó.”
“Các người…”
Chung Sở Phong căm ghét nói: “Cô mau về đi, đừng ở đây tiếp tục mất mặt nữa”
Ôn Cảnh Nhu tức giận xoay người rời đi.
Sau khi cô ta quay trở lại ký túc xá thì mấy chị em gái ra đón.
“Cảnh Nhu, thế nào rồi? Cái tên Uất Trì Diệc Thù đó có đồng ý tham dự tiệc sinh nhật của cậu không?”
Không nhắc tới còn đỡ, nhắc tới lại khiến cho Ôn Cảnh Nhu càng thêm tức giận liền cầm tấm thiệp mời trên tay ném ra ngoài rồi thở phì phò nói: “Đồng ý cái rắm, tớ đi vào trong phòng kí túc xá gọi cậu ta mà tự nhiên cậu ta kêu bạn cùng phòng ném tớ ra ngoài.
Tên điên Chung Sở Phong này, tớ nhất định sẽ không để yên cho cậu ta đâu”
Đám chị em nghe thấy thì đều đồng tình nhìn Ôn Cảnh Nhu..