Chung Sở Phong bỗng nhiên còn hưng phấn hơn cả cậu: “Nhanh lên, chắc chắn là cô bé họ Đường kia gửi †in nhắn facebook cho cậu, mau xem cô bé nhắn gì?”
“Liên quan gì đến cậu?”
“Đương nhiên là có liên quan rồi”
Chung Sở Phong tỏ ra nhiệt tình khác thường: “Cô bé nhà họ Đường này, tớ cũng được coi như là nhìn cô ấy lớn lên mà”
Ánh mắt Uất Trì Diệc Thù lạnh lùng nhìn cậu ta, Chung Sở Phong bĩu môi: “Có cần đến vậy không? Còn không phải em ruột cậu mà, tớ xem tin nhắn một tí cũng không được à? Thế tí nữa đến trường cô bé giúp cô ấy chuyển đồ đạc, tớ trông thấy cả người cô ấy rồi thì chẳng lẽ cậu còn muốn móc luôn mắt tớ ra hả?”
Thế nhưng sau cùng, Chung Sở Phong cũng chẳng xem điện thoại của cậu, cậu ta tự động quay đầu đi.
Sau đó Uất Trì Diệc Thù mở điện thoại ra xem facebook, đọc tin nhắn cô bé gửi cho cậu.
“Anh trai, anh đến trường chưa?”
Có lẽ là quá lâu không nhận được câu trả lời, cô bé sau đó lại gửi một cái emoji nghi ngờ, trông thấy cái emojii này, khoé miệng Uất Trì Diệc Thù không nhịn được mà nhếch lên.
Không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra cảnh cô bé trợn tròn đôi mắt tròn xoe lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, trên khuôn mặt trắng hồng mang đầy vẻ hoài nghi.
Cậu dùng một tay gõ chữ.
“Sắp tới rồi, đợi chút nữa”
Cô bé trả lời rất mau lẹ.
“Vâng ạ”
Ngồi xe buýt gần một tiếng đồng hồ mới tới trường.
Chung Sở Phong nhìn cánh cổng trường trước mặt có chút cảm thán.
“Không ngờ rằng tớ đã đại học năm hai rồi lại vẫn còn cơ hội đến trường cấp hai ngó nghiêng, đều là các em gái vừa chuyển cấp, nghĩ đến cũng thấy hưng phấn”
Vừa dứt lời, Chung Sở Phong tiến đến khoác lên vai Uất Trì Diệc Thù.
“Anh Thù, anh bảo xem, em tìm một em gái nuôi thành bạn gái thì thế nào?”
Nói xong, Uất Trì Diệc Thù tối sầm mặt nhìn cậu ta, mặt hằm hằm.
“Tâm lý biến thái à?”
“Chết tiệt, tâm lý biến thái gì chứ?”
Chung Sở Phong nghe xong câu hình dung này, lập tức nổi nóng: “Cũng chỉ bé hơn tớ mười mấy tuổi thôi mà, sao mà lại tâm lý biến thái chứ?”
Uất Trì Diệc Thù đẩy tay cậu ta ra, đôi chân dài sải bước về phía cổng trường.
Trước cổng trường có rất đông các em trai em gái mới chuyển cấp đến, phần lớn đều do bố mẹ đưa tới, có trường hợp là tự mình đến.
Uất Trì Diệc Thù ở bên phải cổng chính, dựa vào tường đứng đợi, cậu thiếu niên dáng cao gây mặc áo bóng chày, dung mạo lại anh tuấn khác người, dựa vào bên phải cánh cổng trường, quả là một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Khi Đường Viên Viên đến trường, cô bé ngẩng đầu liếc nhìn cổng chính.
Vừa nhìn đã trông thấy Uất Trì Diệc Thù đang dựa vào bên phải cổng trường.
“Anh trail”
Khuôn mặt trắng ngần của Đường Viên Viên hiện ra nụ cười, mừng rỡ đẩy cửa xe chạy về phía cậu, vừa chạy vừa hét lên: “Anh trail” Uất Trì Diệc Thù đang định lấy điện thoại ra hỏi xem cô bé đã đến trường chưa, không ngờ liền nghe thấy tiếng hét nhõng nhão của con gái, ngẩng đầu lên liền trông thấy cô bé mặc một chiếc váy hoa màu lông gà non, mái tóc dài đen nhánh mềm mượt buộc thành một chiếc đuôi ngựa cao, lúc cô bé chạy tà váy và mái tóc bay lên, cậu thấy như sức sống của thiếu nữ đang tràn về phía mình.
“Ồ, cô bé xinh đẹp thật đấy”
Chung Sở Phong cười hì hì khen một câu..