“Con đã trao trái tim cho anh ấy rồi, tại sao anh ấy vẫn không yêu con chứ?” Giang Tiểu Bạch thấp giọng lẩm bẩm nói lảm nhảm, đồng thời cô cũng làm ra những động tác khiến người khác dở khóc dở cười, nhưng một Giang Tiểu Bạch như vậy đối với Đỗ Tiêu Vũ mà nói thì bà chỉ đau lòng thôi.
Bà đau đến tột cùng.
Bà quay lưng đi, mạnh mẽ lau nước mắt của mình, sau đó bà đứng dậy đi đến bên cạnh Giang Tiểu Bạch: “Đi thôi, mẹ đưa con đến gặp Tiêu Túc để đòi một lời giải thích, chúng ta hỏi nó tại sao lại đối xử với con như thế này!”
Nghe thấy Đỗ Tiêu Vũ nói sẽ dẫn mình đi tìm Tiêu Túc, Giang Tiểu Bạch trở nên lo lắng ngay lập tức, cô ấy hoảng sợ rụt tay lại, cuộn tròn trên ghế và lắc đầu loạn xạ.
“Con không đi, con không đi tìm anh ta đâu, anh ta cũng đâu có tới tìm con, anh ta chỉ muốn Bạch Nguyệt Quang của anh ta mà thôi, con mà đi tìm anh ta, như vậy sẽ mất thể diện lắm”
“Thể diện thì được tính là cái gì chứ?” Đỗ Tiêu Vũ tức giận nói: “Thể diện có quan trọng bằng hạnh phúc của con không? Con nhớ nó thì đi tìm nó thôi”
“Con không đi.”
Giang Tiểu Bạch rất cố chấp nói: “Con sẽ không đi tìm anh ta đâu, trước giờ vẫn luôn là do con chủ động, điều đó khiến con rất mệt mỏi, con muốn nghỉ ngơi.”
Nói xong rồi Giang Tiểu Bạch đứng dậy bước xuống ghế, cô ấy cầm lấy túi xách muốn bước ra ngoài.
Đỗ Tiêu Vũ giật mình, bà nhanh chóng đuổi theo: “Con muốn đi đâu vậy?”
“Hừ, con muốn rời đi, con muốn cái tên Tiêu Túc kia không tìm được con nữa, anh ta thích bỏ rơi con đi tìm người khác đến như thế, vậy thì con muốn cho anh ta biết con lợi hại như thế nào, Giang Tiểu Bạch con đây cũng có tôn nghiêm của mình nhé!”
Cô ấy nóng nảy lao ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức Đỗ Tiêu Vũ hoàn toàn không thể kịp thời mà ngăn cản cô ấy, bà chỉ có thể theo sát cô ấy thôi, nhưng mà ngay khi đi xuống lầu, bởi vì Đỗ Tiêu Vũ chạy có chút chậm nên bị người phục vụ chặn lại.
“Xin lỗi thưa bà, mời bà vui lòng thanh toán hóa đơn cho chúng tôi ạ.’ “Chờ một chút, con gái của tôi chạy rồi, tôi đuổi theo cháu nó đã, lát nữa tôi sẽ quay lại thanh toán.
“Dạ không được thưa bà, như vậy thì không hợp với quy tắc của nhà hàng ạ: Nhân viên phục vụ sống chết không đồng ý để bà đi, Đỗ Tiêu Vũ không còn cách nào khác là phải dừng lại và mở ví tiền ra: “Bao nhiêu tiền thế?”
Vừa hỏi xong, bà đã vội vàng cầm tiên nhét vào tay người phục vụ: “Tôi đưa cho các người số tiền này trước, không thể kịp thời mà ngăn cản cô ấy, bà chỉ có thể theo sát cô ấy thôi, nhưng mà ngay khi đi xuống lầu, bởi vì Đỗ Tiêu Vũ chạy có chút chậm nên bị người phục vụ chặn lại.
“Xin lỗi thưa bà, mời bà vui lòng thanh toán hóa đơn cho chúng tôi ạ.’ “Chờ một chút, con gái của tôi chạy rồi, tôi đuổi theo cháu nó đã, lát nữa tôi sẽ quay lại thanh toán.
“Dạ không được thưa bà, như vậy thì không hợp với quy tắc của nhà hàng ạ: Nhân viên phục vụ sống chết không đồng ý để bà đi, Đỗ Tiêu Vũ không còn cách nào khác là phải dừng lại và mở ví tiền ra: “Bao nhiêu tiền thế?”
Vừa hỏi xong, bà đã vội vàng câm tiên nhét vào tay người phục vụ: “Tôi đưa cho các người số tiền này trước, không thấy bóng dáng Giang Tiểu Bạch ở đâu, bà sốt ruột mà cũng chỉ có thể gọi điện cho cô ấy.
Tuy nhiên lúc này Giang Tiểu Bạch đang phát điên, về cơ bản thì cô ấy cũng không nghe điện thoại của bà.
Đỗ Tiêu Vũ ngay lập tức nổi nóng đến mức không chịu được nữa, đang yên đang lành sao bà lại không chọn mấy cái nhà hàng trả tiền trước khi ăn chứ, sao lại cứ chọn vào cái nhà hàng ăn xong mới thanh toán chứ, nếu như chọn nhà hàng được trả tiền trước thì bà cũng không đến nỗi sẽ mất dấu con gái của bà như bây giờ.
Tiểu Bạch, con bé chết tiệt này có một nhược điểm, đó chính là cái kiểu điên cuồng làm loạn sau khi say rượu, bà hy vọng cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì thì mới tốt.
Tiêu Túc vừa bàn xong một dự án, tiếp đó thì cậu ta sẽ ở lại công ty hoàn thành nốt công việc còn dang dở rồi mới thu dọn đồ đạc ra về.
Trong lúc đi thang máy, cậu ta tình cờ chạm mặt cô gái đã tỏ tình với cậu ta lần trước.
Khi cô gái đi vào, hiển nhiên là cô ấy không ngờ tới Tiêu Túc lại ở chỗ này, cô ấy sửng sốt một chút, sau đó chủ động hỏi cậu ta: “Tôi có thể vào được không?”
Tiêu Túc cảm thấy cũng không có gì là không thể, cậu ta mím môi mỏng nói: “Cô vào đi.”
Sau khi cô gái khập khiễng bước vào, Tiêu Túc quan sát cô ấy nhiều hơn một chút, xuất phát từ sự quan tâm tới các đồng nghiệp cùng công ty, cậu ta hỏi một câu: “Cô làm sao thế?”
Cô gái hơi ngượng ngùng, khuôn mặt có chút phiếm hồng trả lời: “Tôi chưa từng đi giày cao gót nên lúc đi mới bị trẹo chân.”.