Hai mẹ con thi đấu với nhau liên tục ăn không ngừng nghỉ, đến khi mồ hôi vã ra như mưa, dạ dày nóng như lửa đốt thì cả hai mới chịu dừng tay.
Đỗ Tiêu Vũ liếc mắt nhìn Giang Tiểu Bạch, bà mắng cô ấy: “Con nhỏ chết tiệt kia, tưởng con đi nước ngoài nửa năm nên ăn ớt không quen nữa, không ngờ con lại vẫn có thể ăn nhiều đến như vậy, khiến mẹ suýt bị cay chết đấy?”
Nghe thấy vậy, Giang Tiểu Bạch chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của mình, cô ấy trả lời: ‘Bề trên phải nhường bề dưới chứ mẹ, con còn là con gái của mẹ đấy, mẹ còn muốn tiếp tục đấu với con sao?”
“Không đấu nữa, không đấu nữa”
Đỗ Tiêu Vũ xua xua tay, bà rót một ngụm bia vào miệng, rồi nói: “Nếu tiếp tục đấu nữa, dạ dày của mẹ sẽ bị nổ tung ra mất”
Thực ra, Giang Tiểu Bạch cũng vậy, chỉ là hai người đang so sức mà, không hiểu tại sao lại thành ra cái bộ dáng như thế này.
Dạ dày cô ấy nóng bừng bừng, có điều cô ấy cũng chẳng thể uống thêm bất cứ cái gì nữa.
Tiểu Bạch chỉ có thể dừng mọi động tác của mình lại rồi nằm bò ra bàn, cô ấy gọi: “Mẹ-”
Tiếng gọi mẹ này của cô ấy vừa mềm mại lại vừa ngân nga kéo dài, như thể lùi về khoảng thời gian của hơn mười năm về trước.
Lúc đó Tiểu Bạch vẫn còn là một đứa trẻ, suốt ngày cô ấy đều ở bên cạnh Đỗ Tiêu Vũ, hễ cô ấy đòi hỏi điều gì là cô ấy lại nằm bò ra trên bàn, bộ dạng đáng thương nhìn bà, tiếng gọi mẹ đó càng ngân nga kéo dài lại càng êm tai.
Trước mặt bà ấy là cô con gái Tiểu Bạch của bà, người con gái ấy cũng đã lên chức mẹ rồi, ấy vậy mà trong mắt Đỗ Tiêu Vũ, trong phút chốc cô ấy lại dường như biến thành cô bé mềm mại và dễ thương khi đó.
“Mẹ, con rất nhớ anh ta.”
Giang Tiểu Bạch uống rượu, cô ấy uống đến mức mặt mũi có chút đỏ lên, ánh mắt đó có chút mất mát khi nhìn Đỗ Tiêu Vũ, Đỗ Tiêu Vũ biết con gái uống rượu vào rồi là lại bắt đầu nói nhảm đây mà.
“Con rất nhớ anh ta” Giang Tiểu Bạch trề môi ra, hai mắt cô ấy đỏ hoe.
“Nhưng mà, tại sao anh ta không đến tìm con hả mẹ? Trong lòng anh ta quả nhiên vẫn luôn nhớ đến cái cô Bạch Nguyệt Quang kia, đúng không mẹ?
Con biết ngay mà, con biết con không nên quay lại, con đi được nửa năm, anh ta thậm chí còn không gửi một tin nhắn nào cho con, lúc đầu còn nói cái gì mà đợi con quay về, như con thấy á, anh ta có mà căn bản chỉ mong sao con nhanh chóng rời đi luôn ý!”
Nói đến đoạn này, Giang Tiểu Bạch đột nhiên dùng sức mạnh mẽ đập xuống bàn một cái: “Sau khi con rời đi là anh ta có thể đi tìm Bạch Nguyệt Quang mà anh ta một lòng nhớ nhung rồi!”
Cô ấy càng nói càng tức giận, tay Giang Tiểu Bạch đột nhiên hất sang một bên quét một cái, cô ấy lỡ tay hất hết bát đĩa ra khỏi bàn, chúng phát ra tiếng loảng xoảng vỡ vụn rất lớn.
“AI” Giang Tiểu Bạch giật mình, cô ấy lấy tay che miệng, rôi vươn tay ôm lấy chính mình cuộn tròn trên ghế: “Làm cho bé cưng sợ chết rồi, Tiêu Túc tên đàn ông chó chết này sao lại không tới bảo vệ con chứ? Ô hô, chắc là anh ta đang đi tìm Bạch Nguyệt Quang của anh ta rồi, mỗi khi có chuyện, anh ta đều đến chỗ cô tai!”
“Rõ ràng con mới là bạn gái của anh ta! Nhưng con chỉ có thể đứng nhìn, nhìn anh ta chạy về phía người khác, mẹ nói xem dựa vào cái gì mà họ được làm thế chứ?”
Trong mắt có thứ gì đó lã chã rơi xuống dưới, đập vào trên mu bàn tay của cô ấy, Giang Tiểu Bạch say rượu giống y như một đứa trẻ vậy, cô ấy vươn tay đón lấy nước mắt, sau khi cầm nó trong lòng bàn tay, tò mò nhìn chăm chằm vào nó vài lần.
“Đây là cái gì thế?” Cô ấy câm nước mắt trong lòng bàn tay nhìn Đỗ Tiêu Vũ đang ngồi đối diện.
Đỗ Tiêu Vũ vốn dĩ cảm thấy bụng nóng như lửa đốt, vô cùng khó chịu, nhưng sau khi nghe xong lời của Giang Tiểu Bạch, trái tim của bà ấy giống như có tảng đá lớn đang đè lên vậy, bà gần như thở không ra hơi nữa.
Bà nhìn thoáng qua những giọt nước mắt trong lòng bàn tay Giang Tiểu Bạch.
Bà hít sâu một hơi, bình tĩnh lại cảm xúc của chính mình rồi nói với cô ấy.
“Con ngốc ạ, đây là nước mắt của con mà.”
“Không!” Bà không ngờ, Giang Tiểu Bạch lại lắc đầu phản bác lại bà, vẻ mặt của cô rất nghiêm túc: “Đây không phải là nước mắt!”
Cô ấy cúi thấp đầu, vẻ mặt trở nên tự mỉa mai, đáy mắt cô ấy đầy chua xót: ‘Đây là trái tim của con đấy”
Nghe vậy, trái tim Đỗ Tiêu Vũ như chấn động, như là bà bị hàng ngàn mũi kim đâm vào vậy: “Tiểu Bạch à…”.