Bên trong phòng bao nhỏ.
Giang Tiểu Bạch ngồi yên lặng ở đó, cô ấy đã gọi cho mình một nồi lẩu, những hạt bong bóng nhỏ dần được hình thành và sôi sùng sục trong nồi lẩu, mà Đỗ Tiêu Vũ vẫn còn chưa tới, cho nên cô ấy đã tiện tay thả thêm vài miếng bắp cải và khoai tây vào nồi lẩu.
Cô ấy còn gọi thêm một vài chai bia nữa.
đến khi bắp cải và khoai tây cũng chín rồi, thì vớt nó lên để vào đĩa của mình, sau đó lại thả vào đó một đĩa thịt bò.
Cô ấy lấy chai tương đổ một chút ra bát, đợi thịt bò chần qua rồi vớt ra lăn vào trong nước tương, bước tiếp theo là đặt nó lên trên bắp cải, rồi gắp lên một miếng cho vào miệng, đúng là cái vị này rồi.
Đây là cách ăn yêu thích của cô ấy.
Sau đó, cô ấy lại ăn thêm một miếng khoai tây nhỏ và còn khui một chai bia nữa.
Tất cả đều là những hương vị quen thuộc, sáu tháng qua ở nước ngoài cô ấychưa từng đi ăn lẩu, mũi của Giang Tiểu Bạch có chút cay cay, vì thế liền lấy khăn giấy ra lau lau khóe mắt.
Cộc, cộc.
Có người gõ cửa, Giang Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, chắc là mẹ của cô ấy đến rồi chăng?
Nghĩ đến đây, cô ấy đặt đôi đũa trên tay xuống và đứng dậy ra mở cửa.
Đỗ Tiêu Vũ đi gặp con gái mà còn đặc biệt làm dáng một phen, bà thay một bộ váy đẹp và còn trang điểm nữa.
Mặc dù trước đây bà rất thích ăn mặc và trang điểm như thế này, nhưng từ khi Tiểu Bạch ra nước ngoài thì tâm trạng của Đỗ Tiêu Vũ không còn được tốt như trước nữa, bởi vậy cũng đã lâu rồi bà không ăn mặc và trang điểm xinh đẹp cho bản thân, thậm chí đến việc bảo dưỡng nhan sắc cũng không được bà chú trọng tới.
Hậu quả là trong khoảng thời gian này da dẻ của bà ngày càng xấu đi.
Vừa nghĩ tới sắp được gặp con gái, trước khi trang điểm bà còn đặc biệt đắp thêm một miếng mặt nạ để bản thân trông cũng không quá mức già nua.
Khi hai mẹ con gặp nhau, cả hai đều có chút im lặng., phải mất một lúc sau, Giang Tiểu Bạch mới gượng gạo nghiêng người mà kéo kéo khóe môi của mình lên.
“Mẹ”
Đỗ Tiêu Vũ bước những bước dè dặt đi vào trong phòng bao.
Âm!
Sau khi cửa phòng đóng lại, Đỗ Tiêu Vũ mới nhìn thấy đồ cô ấy đang ăn là lẩu.
“Con không biết khi nào mẹ sẽ tới, vì vậy con đã tự ăn trước một chút, con còn uống một chút bia nữa đó.”
Giang Tiểu Bạch nói xong liên nấc lên một cái, sau đó cả hai mẹ con đều ngẩn ra, trong tức khắc họ không nhịn được rồi cười phá lên với nhau.
Cười với nhau xong, trong hốc mắt hai người, nước mắt không tự chủ được mà trào ra ngoài, nước mắt một khi đã rơi thì chẳng có cách nào thu lại được.
Sau khi những phút giây mất kiểm soát trôi qua, lớp trang điểm trên gương mặt của cả hai đều đã bị nhòe hết, nhưng mà dù sao họ cũng là mẹ con, vì thế cuối cùng cũng không tô lại lớp trang điểm bị trôi mất, họ ngồi ngay xuống ghế và ăn lẩu.
Đỗ Tiêu Vũ vừa nhìn đã lập tức nói: “Con ăn lẩu kiểu gì thế này, ăn lẩu phải ăn cay một chút chứ, con ở nước ngoài ở lâu quá, không còn biết ăn cay nữa rồi đúng không?”
“Ai nói với mẹ con không ăn được chứ? Con đây là suy nghĩ cho mẹ mới không thêm đồ cay đấy, mẹ hiểu không?”
“Ồ, con còn suy xét đến mẹ sao?”
Đỗ Tiêu Vũ bật chế độ giễu cợt Giang Tiểu Bạch: “Con thôi đi được rồi đó, con biết ăn cay là bởi vì từ khi con ở trong bụng mẹ đã được mẹ nuôi dạy biết ăn cay rồi nhé, con còn có thể ăn cay hơn mẹ sao?
“Mẹ, mẹ thật đúng là người lạc hậu đấy, mẹ chưa nghe nói Trường Giang sóng sau xô sóng trước sao? Mẹ ăn cay mà còn đòi so với con, chắc chắn là mẹ còn lâu mới có cửa đấu lại con của mẹ nhé”
“Để người phục vụ mang thêm đồ lên, sau đó chúng ta cùng đọ với nhau nha mẹ?”
“Được thôi, đọ thì đọ”
Sau đó, hai mẹ con gọi người phục vụ thêm ớt vào, cả cái nồi lẩu cháy đỏ rực, dầu nóng làm cho tất cả các loại thức ăn thả vào nồi đều bị đốt chín thành cùng một màu nóng rực.
Lúc gắp ra ngoài thì thức ăn bốc khói nghỉ ngút.
Hai mẹ con chia ra mỗi người một phần liều mạng ăn..