Tiêu Túc vẫn còn sững sờ khi nghe thấy âm thanh truyền tới không phải là giọng của cậu Dạ mà là một giọng nữ quen thuộc, sau đó cậu ta mới phản ứng lại được.
“Mợ chủ?”
“Đừng nghe những ý kiến ngu ngốc mà anh ấy vừa khuyên anh.
Anh không thể bày ra chuyện giả vờ sắp chết được, còn dàn dựng tai nạn giao thông? Chuyện này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ, đừng mang sinh mệnh ra đùa giốn”
Trước sự chỉ trích gay gắt của Hàn Minh Thư, Tiêu Túc chỉ có thể giải thích.
“Mợ hai, không phải như mợ nghĩ đâu, tôi chỉ giả vờ thôi, tôi không phải người mang tính mạng mình ra đùa giốn đâu.”
Cậu ta vừa mới lên chức ba xong, còn có người muốn che chở, sao có thể lấy tính mạng mình ra đùa giỡn được?
“Còn giả vờ thì sao? Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra với anh trong quá trình này thì sao?”
“Sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn cả”
“Nếu chuyện ngoài ý muốn có thể thuận theo suy nghĩ của anh mà phát triển thì không gọi là ngoài ý muốn!
Tóm lại là anh không được phép làm loại chuyện này.
Anh và Tiểu Bạch đã cãi nhau đúng không? Có rất nhiều cách để giải quyết, tuyệt đối đừng lấy cơ thể chính mình ra nói đùa”
Nói xong, Hàn Minh Thư hung hăng nhìn Dạ Âu Thần một cái, vươn tay nhéo cánh tay của anh nói: “Đều tại anh nghĩ ra ý tưởng vớ vẩn”
Dạ Âu Thần bị đau, nhưng anh lại bất đắc dĩ, chỉ có thể tự chịu lấy, còn muốn nói với cô là anh sai rồi.
“Như vậy đi, trước tiên anh nói cho tôi biết chuyện xảy ra giữa hai người, để tôi xem có thể thay anh nghĩ ra cách nào khác không”
Mợ hai nghĩ cách thay cậu ư?
Phụ nữ hẳn là sẽ hiểu tâm tư của phụ nữ hơn đúng không?
Nhưng mà chuyện cậu ta muốn nói có liên quan tới Tiểu Nhan, nói thẳng ra thì không biết có vấn đề gì không nhỉ?
Tiêu Túc vậy mà lại bắt đầu thấy rối rắm.
Cô cảm thấy sự do dự của anh, Hàn Minh Thư bèn nói: “Anh thực sự định nghe lời cậu Dạ của mình mà lấy sinh mạng ra đùa giỡn sao? Tôi biết anh đang muốn dùng khổ nhục kế, nhưng có rất nhiều cách để giải quyết mọi chuyện, không cần thiết phải dùng tới cách này”
Sau khi nghe Hàn Minh Thư giảng giải vài câu, Tiêu Túc cuối cùng vẫn nói chuyện mới xảy ra gân đây cho Hàn Minh Thư nghe.
Bởi vì Hàn Minh Thư muốn giúp Tiêu Túc giải quyết chuyện này, mà không để ý tới Dạ Âu Thần, thậm chí nghe tới gần cuối còn đứng dậy ởi tới bệ cửa sổ, cẩn thận nghe Tiêu Túc nói về chuyện này.
Sau khi cô nghe xong mọi chuyện, Hàn Minh Thư không khỏi cau mày nói với Tiêu Túc: “Chuyện này đúng thật là anh xử lý không thỏa đáng rồi”
Nghe những gì Hàn Minh Thư nói, Tiêu Túc cảm thấy trời đất sắp sụp đổ.
“Tồi biết những gì tôi làm là không đúng, nhưng tình hình lúc đó rất khẩn cấp, tôi…”
Cậu ta có thể nói gì? Cậu ta đúng thật là đã làm như vậy trong tình huống đó, không có gì phải biện hộ cả.
Hàn Minh Thư cũng đoán được phần nào ý nghĩ của Giang Tiểu Bạch lúc ấy, đặc biệt là khi cô ấy biết được mình bị bỏ lại là do cô gái mà chồng mình từng thích xuất hiện.
Lúc này, không cần biết người đàn ông có thích người phụ nữ này hay không, mọi thứ đều trở nên không còn quan trọng nữa.
Vì mọi thứ sẽ bị thay thế bởi ý thức chủ quan.
Đó là vì giữa Tiểu Nhan và cô ấy, cậu ta lại lựa chọn người trước, nên chỉ một điểm này thôi đã là điểm trí mạng đối với một mối quan hệ.
Điều này cũng không phải vấn đề giả vờ hay gì cả, hầu hết mọi người sẽ quan tâm đến vấn đề này, cũng giống như một vết sẹo, bạn không thể bỏ qua sự tôn tại của nó.
Trừ khi giả ngu, nhưng giả ngu thì có thể kiên trì được bao lâu? Giả cả đời hay sao?.