Phải ha, tại sao cậu ta không nghĩ ra nhỉ Nếu cậu ta sắp chết, làm sao Tiểu Bạch có thể rời bỏ cậu ta được chứ?
Nhưng mà…
Tiêu Túc lại gửi một tin nhắn khác cho Dạ Âu Thần.
“Kế này có quá hèn hạ hay không?”
“Hèn hạ cái gì? Giữa vợ chồng, cái này gọi là tình thú.”
Sau khi Dạ Âu Thần gõ xong dòng này, Hàn Minh Thư đi ra, vì vậy anh nhanh chóng cất điện thoại đi.
Khi Hàn Minh Thư đi ra, nhìn thấy động tác giấu điện thoại của Dạ Âu Thần, cô không khỏi nheo mắt lại: “Anh đang lén lút làm gì vậy?”
Dạ Âu Thần đương nhiên sẽ không để cho Hàn Minh Thư nhìn thấy tin nhắn mà anh gửi cho Tiêu Túc, vì vậy liền buông tay nói: “Không có chuyện gì, em có đói bụng không? Có muốn bọn họ chuẩn bị bữa trưa không?”
Cô thấy hành vi và vẻ mặt của anh có gì đó không đúng, hơn nữa còn chuyển sang đề tài khác nữa.
Hàn Minh Thư hơi nheo mắt lại, cẩn thận nhìn chằm chằm anh: “Em không đói, anh đưa điện thoại cho em xem một chút”
“Khu…
“Lấy ra” Hàn Minh Thư vươn tay về Khi Hàn Minh Thư đi ra, nhìn thấy động tác giấu điện thoại của Dạ Âu Thần, cô không khỏi nheo mắt lại: “Anh đang lén lút làm gì vậy?”
Dạ Âu Thần đương nhiên sẽ không để cho Hàn Minh Thư nhìn thấy tin nhắn mà anh gửi cho Tiêu Túc, vì vậy liên buông tay nói: “Không có chuyện gì, em có đói bụng không? Có muốn bọn họ chuẩn bị bữa trưa không?”
Cô thấy hành vi và vẻ mặt của anh có gì đó không đúng, hơn nữa còn chuyển sang đề tài khác nữa.
Hàn Minh Thư hơi nheo mắt lại, cẩn thận nhìn chằm chằm anh: “Em không đói, anh đưa điện thoại cho em xem một chút”
“Khu…
“Lấy ra” Hàn Minh Thư vươn tay về thoại đặt vào tay của Hàn Minh Thư.
“Là tin nhắn của Tiêu Túc, anh đang nghĩ kế cho cậu ta”
Trước những chất vấn của Hàn Minh Thư, Dạ Âu Thần giải thích rằng cậu ta giống như một đứa trẻ đang hoang mang, lo sợ, sợ chọc giận tới người yêu dấu của mình.
“Tiêu Túc?” Hàn Minh Thư biết mật khẩu màn hình khóa điện thoại di động của anh, là sinh nhật của cô, vì vậy cô nhập sinh nhật của cô vào và hỏi: “Anh có thể cho anh ấy ý kiến gì chứ? Không phải vừa rồi anh ấy xin nghỉ phép sao?
Nghe nói là vợ anh ấy đã sinh, em còn chưa thấy đứa trẻ trông như thế nào nữa, có rảnh thì..”
Cô vừa nói tới đây thì đột nhiên dừng lại, bởi vì cô nhìn thấy tin nhắn qua lại giữa hai người.
Dạ Âu Thần không biết Hàn Minh Thư có trách mình hay không, nên có hơi chột dạ.
Một lúc lâu sau, Hàn Minh Thư ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh cho anh ấy ý tưởng xấu xa gì thế này sao? Cái gì mà sắp hấp hối chứ? Đây là chuyện mà một người bình thường nên làm à?”
“Khu, chỉ là tùy tiện nói chuyện mà thôi, sao Tiêu Túc có thể làm ra chuyện như vậy chứ?”
Hàn Minh Thư lại hỏi: “Vợ anh ấy không phải vừa mới sinh con sao, tại sao hai người lại cãi nhau? Không được, nếu chẳng may anh ấy nghĩ không thông, lại làm ra việc gì thì làm sao? Em phải gọi điện thoại cho anh ấy”
Ngay sau đó, Hàn Minh Thư gọi điện thoại cho Tiêu Túc.
Tiêu Túc không đợi được tin nhắn của Dạ Âu Thần, cậu ta nghĩ là cậu Dạ không muốn nói chuyện với mình nữa, muốn trực tiếp gọi điện thoại cho mình nên lập tức nhấc máy.
“Cậu Dạ, làm cách nào để giả vờ sắp hấp hối đây? Nên giả bộ bị tai nạn giao thông? Hay là…”
“Tiêu Túc!”
Cậu ta vẫn chưa nói xong, Hàn Minh Thư đã nghiêm túc ngắt lời của cậu..