Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 2173: Chương 2173






Tiêu Túc chỉ có thể dỗ dành nhưng không được, cuối cùng Giang Tiểu Bạch hung dữ nói: “Đưa con cho tôi.”
Tiêu Túc bị cô hung dữ có chút tủi thân, đưa đứa trẻ cho cô.

Thật kì lạ, Giang Tiểu Bạch vừa ôm đứa trẻ vào lòng, đứa trẻ không còn khóc nữa.

Tiêu Túc ngạc nhiên một lúc lại nắm chặt thời cơ nói: “Con thích em, không muốn rời xa em”
Một câu nói đánh thẳng vào lòng Giang Tiểu Bạch.

Đưa trẻ thích cô, không muốn rời xa cô.

Giang Tiểu Bạch ôm con đứng lên, hốc mắt hồng hồng.

“Cứ nói chuyện như vậy được không?” Tiêu Túc đi lên phía trước, ôm cô và đứa trẻ vào lòng, vừa cụng đầu vào trán cô vừa nói.

Cậu ta vòng tay qua vai cô, dựa vào người cô, hơi thở của cậu ta phả vào mặt cô.


Đứa bé được Giang Tiểu Bạch ôm vào trong lồng ngực, khóe mắt vẫn còn ướt đẫm nước mắt, vừa rồi khóc nức nở bao nhiêu thì bây giờ im thin thít bấy nhiêu, mở to mắt nhìn hai người đang đứng trước mặt.

Đứa bé cứ nhìn chằm chằm như vậy, cũng không khóc nữa.

Giang Tiểu Bạch mở mắt, cô bất đắc dĩ nói: “Có chuyện gì thì nói đi, anh đừng ôm tôi như vậy.”
“Vừa ôm em vừa nói thì anh sẽ yên tâm hơn một chút.”
Lời nói của cậu ta khiến cho Giang Tiểu Bạch trong nháy mắt không nói được gì, ngược lại lại có một chút rung động.

“Gần đây em không ôm con, thậm chí cũng không để ý đến anh, thực ra là không phải bởi vì em mệt, mà là vì em muốn rời khỏi anh đúng không?”
Cô vẫn không trả lời.

Là cam chịu sao?
Tiêu Túc thở dài, nhẹ giọng giải thích nói: “Nếu là bởi vì chuyện xảy ra ngày hôm đó thì em đã nghĩ oan cho anh rồi”
Oan sao?
Giang Tiểu Bạch cười lạnh một tiếng trong lòng, cô cũng không cảm thấy mình đã nghĩ oan cho cậu ta.


“Ngày hôm đó là tình huống khẩn cấp nên anh mới đưa cô ấy đến bệnh viện, Tiểu Bạch, em tin anh có được không?” Tiêu Túc hết lời giải thích với cô, giọng điệu vô cùng hèn mọn.

Cuối cùng Giang Tiểu Bạch cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu ta.

“Tin anh sao? Anh muốn tôi lấy cái gì để tin anh? Tôi bụng mang dạ chửa thay quần áo, trong siêu thị người qua người lại tấp nập, một người đàn ông như anh cũng có thể bị va vào, nếu tôi bị người ta va vào thì sao? Đến lúc đó ai là người đưa tôi đi bệnh viện?”
“Hôm đó sau khi nghe anh giải thích, rõ ràng em đã nói không sao mà, vì sao người đó là Tiểu Nhan thì em „ lại…
“Đúng, không sai, ngày hôm đó đã qua rồi, anh cứu ai tôi cũng không có ý kiến, nhưng mà nếu là Tiểu Nhan thì không được.

Đúng, tôi không nói lí lẽ, cô ấy là người xếp thứ nhất trong lòng anh, đương nhiên anh sẽ vì cô ấy mà bỏ tôi ở lại, đây là chuyện mà tôi đã biết từ lâu, thật ra tôi cũng chẳng tức giận gì cả.”
Nói đến đây, Giang Tiểu Bạch tự giêu nói: “Chính vì tôi không có tự trọng, lúc trước, dù đã biết anh thích cô ấy nhưng tôi vẫn yêu anh, vẫn ở bên cạnh anh, chỉ có điều bây giờ tôi nhận ra rằng cho dù mình cố gắng thế nào thì tôi không thể thay đổi được vị trí của cô ấy trong lòng anh, bây giờ tôi mệt mỏi rồi, tôi không muốn tiếp tục nữa, được chưa?”
Nói xong, Giang Tiểu Bạch cũng tự cảm thấy mình đang ghen tuông vô cớ, ác độc, nham hiểm, cứu người vốn là một chuyện chính đáng, cô chính là người phụ nữ sống trong lòng đố kị, điên cuồng ghen tị với một chút tình cảm mà Tiêu Túc dành cho Tiểu Nhan.

Đó chính là lòng ích kỉ, cô muốn tránh cũng không được.

“Được rồi, tôi mệt rồi, nói xong rồi thì đi ngủ đi”
Nói xong, Giang Tiểu Bạch ôm con định tránh đi nhưng Tiêu Túc trực tiếp vòng tay qua ôm chặt eo không cho cô đi.

“Đừng đi, chúng ta vẫn chưa nói xong mà” Tiêu Túc còn nghiêm túc nhìn cô chằm chằm: “Việc này còn chưa giải quyết xong thì em không được đi”.