Hàn Minh Thư thấy cậu bé trở về thì vẫy tay gọi cậu bé.
“Đậu Nành về rồi sao?”
Đậu Nành đi về phía cô với ánh mắt nghỉ ngờ: “Mẹ, con bé là ai?”
Cô bé bụ bẫm đang ngồi ở trước bàn ăn nhà cậu bé ra sức vùi đầu ăn gì đó, cô bé ăn một cách ngon lành gần như đầy miệng thơm phức, Đậu Nành liếc nhìn thứ cô bé đang ăn, thực ra là một bát chè trôi nước.
Bình thường cậu bé không ăn thứ này bởi vì thực sự quá ngọt.
Thế nhưng cô bé bụ bẫm này thế mà ăn rất ngon miệng, há miệng cắn rồi nhanh chóng nuốt xuống.
Đã ăn hết một bát lại còn muốn thêm một bát nữa.
Sức ăn này thật là kinh người.
“Đây là con gái nhỏ nhất của ông chủ tập đoàn nhà họ Đường tên là Đường Viên Viên, con đến làm quen một chút”
“Đường Viên Viên?”
Đậu Nành yên lặng ghi nhớ cái tên này, cái tên này thật sự là không sai.
Đường Viên Viên người cũng như tên.
Đôi mắt tròn tròn, cơ thể cũng tròn tròn.
Dù sao thì chỗ nào cũng tròn, cái tên thực sự là vô cùng phù hợp.
“Viên Viên” Hàn Minh Thư cầm khăn giấy lau khóe miệng cho Đường Viên Viên đang ăn đồ ăn, sau đó khẽ nói: “Nào, làm quen với anh một chút được không?”
“Được” Đường Viên Viên lên tiếng, giọng nói vô cùng xinh xắn đáng yêu, mềm mại giống như người cô bé vậy.
Dì ở trước mặt đã cho cô bé ăn rất nhiều đồ ăn ngon nên Đường Viên Viên rất thích dì này, cũng rất nghe lời dì.
“Đây là con trai của dì tên là Đậu Nành”
Nghe vậy Đậu Nành hơi không hài lòng nhíu lông mày: “Mẹ, đó là biệt danh của con, tại sao lại nói biệt danh của con với con bé chứ?”
“Hai đứa đều là trẻ con nên biệt danh thì sao chứ?”
“Anh, anh tên gì?” Đường Viên Viên bất ngờ chủ động hỏi tên của Đậu Nành.
Đậu Nành hơi đắc ý cong khóe môi: “Em nghe cho kỹ nhé, tên anh có bốn chữ, Uất Trì Diệc Thù.”
Hình như Đường Viên Viên không nhận ra bốn chữ này, nhưng mà lại nghiêm túc nhìn khẩu hình phát ra âm tiết của Đậu Nành, sau đó lắp ba lắp bắp nghiêm túc kêu tên của Đậu Nành.
Bởi vì câu nói này nên không hiểu sao Đậu Nành cảm thấy Đường Viên Viên ở trước mặt nổi bật lên vẻ dễ thương, hơn nữa có lẽ là bởi vì cậu bé lớn hơn cô bé cho nên Đậu Nành đi tới đưa tay sờ đầu của cô bé.
“Kêu không tệ, gọi thêm một tiếng anh nữa thì sẽ cho em ăn socola.”
Gọi anh thì sẽ có socola ăn nên Đường Viên Viên thích nhất là người cho cô bé đồ ăn, từ khi sinh ra cho đến nay cô bé chỉ khom lưng vì một loại đồ vật đó chính là đồ ăn.
“Anh!” Đường Viên Viên duỗi bàn tay nhỏ đầy thịt ra nắm chặt góc áo của Đậu Nành: “Anh, anh, cảm ơn anh”
Cô bé luôn luôn không keo kiệt đối với người cho mình đồ ăn cho nên lúc kêu anh giống như không cần tiền vậy, Đậu Nành rất ít khi bị con gái kéo góc áo kêu anh như vậy.
Lúc ấy trước khi Giá Đỗ Nhỏ em gái của mình được sinh ra, thực ra cậu bé đã rất nhiều lần ảo tưởng nhưng đến bây giờ Giá Đỗ Nhỏ chưa từng kêu cậu bé một tiếng anh, mặc dù ngày nào Đậu Nành cũng dạy cô bé thế nhưng mỗi lần Giá Đỗ Nhỏ đều kêu ba làm cho Đậu Nành tức đến nỗi không chịu được.
Cậu bé thậm chí cảm thấy có phải Giá Đỗ Nhỏ đứng cùng một chiến tuyến với ba không nên mới có thể luôn luôn gọi ba ngay khi gọi cậu bé.
Cho nên vài tiếng anh của Đường Viên Viên thật sự đã thét lên tiếng lòng của Đậu Nành.
Hàn Minh Thư ở bên cạnh rõ ràng cũng đã nhìn ra nên khẽ nói với Đậu Nành: “Mẹ phải đi chăm sóc Giá Đỗ Nhỏ nên con trông chừng em giúp mẹ được không?”
Đậu Nành khéo léo khẽ gật đầu: “Vâng mẹ.”.