Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã một tuần trôi qua kể từ ngày Thẩm Cửu tát Dạ Âu Thần.
Từ sau khi cô thừa nhận trước mặt Hàn Mai Linh là cô thích Dạ Âu Thần, muốn dùng quãng đời còn lại để bảo vệ anh thì trái tim cô cũng dần bình tĩnh lại.
Có lẽ là ngay từ đầu cô đã suy nghĩ quá nhiều, yêu cầu quá nhiều nên giữa hai người mới xảy ra nhiều mâu thuẫn đến vậy.
Nếu cô không quan tâm đến bất cứ điều gì, xem nhẹ tất cả thì có lẽ cô và Dạ Âu Thần có thể là một đôi vợ chồng bình thường trong khoảng thời gian ít ỏi còn lại bên nhau.
Vì vậy Thẩm Cửu đã nghĩ thông suốt rồi, thay vì tính toán chi li, chi bằng cứ sống hoà thuận với nhau.
Tự cô đã nghĩ thông được, nhưng Dạ Âu Thần lại bị cô làm cho hồ đồ.
Anh là một người kiêu ngạo, không bao giờ thừa nhận trước mặt Thẩm Cửu, hoặc có thể anh không biết tình cảm mình dành cho Thẩm Cửu là thế nào, lúc đầu cô chỉ là vật hy sinh của cuộc hôn nhân này, dần dần… dường như không còn là vậy nữa.
Nhưng nếu nói có gì khác thì hình như lại không có.
Anh muốn thấy cô ghen đến phát điên, nhưng ai biết ngày hôm sau cô lại rất điềm tĩnh không giống người bình thường, khi ngủ dậy nhìn thấy anh còn vẫn chào hỏi.
Sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra rời giường đi rửa mặt, ở công ty cũng không phản kháng, ngày ngày chăm chỉ làm việc, ăn cơm, tan làm.
Sau khi tan làm thì lại chăm chỉ chạy tới trung tâm mua sắm học các quy trình marketing.
Dạ Âu Thần nhìn thấy tất cả những điều này, đôi mắt vốn đã như màu mực giờ đây càng thêm nặng nề.
“Cô ấy bị điên rồi sao?” Dạ Âu Thần đột ngột hỏi.
Lang An đang đi sau Dạ Âu Thần sững người một lúc, không hiểu câu này của anh có ý gì, một lúc sau mới phản ứng lại, nhỏ giọng hỏi: “Cậu Dạ muốn nói đến mợ hai ạ?”
Dạ Âu Thần cáu khỉnh trả lời: “Chẳng lẽ còn có người khác?”
“Ặc.” Sự cáu khỉnh bất chợt thật đáng sợ.
Lang An nhớ lại chuyện xảy ra gần đây, sờ sờ đầu: “Đâu có, không phải gần đây mợ hai rất bình thường sao?”
Mỗi ngày cô đều nói chuyện với Dạ Âu Thần một cách bình tĩnh và ôn hoà, cho dù anh có độc miệng nói móc cô thì cô cũng không giận, nói chung cô rất bình thản nên Lang An mới cảm thấy bình thường.
Nếu hai người cứ tôn trọng lẫn nhau như này thì sẽ từ từ nảy sinh tình cảm.
Đúng thế, rất bình thường mà.
Mắt Dạ Âu Thần lạnh đi vài phần, nhưng chính vì bình thường quá nên mới khác thường.
“Bình thường?” Dạ Âu Thần khó chịu hỏi lại.
Lang An sững sờ: “Lẽ nào không bình thường sao ạ?”
“… Óc heo.” Xem ra nói chuyện với cậu ta cũng không giải quyết được gì, Dạ Âu Thần híp mắt, không thèm để ý tới cậu ta nữa.
Sau đó Lang An lại suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Cậu Dạ đang tức giận vì mợ hai không đấu võ mồm với anh ạ?”
Dạ Âu Thần: “…”
Lang An vuốt cằm, ra vẻ suy nghĩ: “Dù sao trước đây cô ấy cũng hay đấu võ mồm với anh, dạo này đột nhiên không đối đầu với anh nữa nên anh thấy không quen?”
Dạ Âu Thần: “Cậu có thể im miệng được rồi.”
Lang An bối rối, nhưng Dạ Âu Thần không cho anh nói thì anh cũng không nói nữa, chỉ là trong lòng phiền muộn, thầm nghĩ lát nữa có nên đi tìm Thẩm Cửu nhắc nhở chút không.
Vì thế tranh thủ lúc Thẩm Cửu đến phòng trà nước pha cà phê, Lang An lén chuồn ra, sau đó hỏi cô chuyện xảy ra gần đây.
“Mợ hai, gần đây… cô có gặp chuyện gì không?”
“Gì cơ?” Thẩm Cửu khuấy cà phê, vẻ mặt hờ hững.
“Mợ hai cứ như bỗng nhiên trở thành một người khác ý.”
Nghe vậy, động tác của Thẩm Cửu thoáng khựng lại, sau đó cô nhếch môi nói: “Không tốt à? Ngày nào cũng ôn hoà nhã nhặn thế này, tôi cảm thấy rất tốt.”
Ít ra cô không cần phải buồn vì những chuyện viển vông đó nữa.
“Ôn hoà nhã nhặn?” Lang An nhìn cô, dường như nhìn thấy những cảm xúc khác từ đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của cô, nhất thời cũng không biết có phải mình nhìn nhầm hay không. Vì vậy anh đánh liều hỏi: “Vậy mợ hai thật sự bình tĩnh hay chỉ là vẻ bề ngoài?”
Thẩm Cửu hỏi lại: “Lang An, rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Lang An bị cô hỏi vậy thì vội xua tay giải thích: “Không, tôi chỉ muốn nhắc nhở mợ hai một câu thôi, thật ra… cậu Dạ đối xử với cô vẫn rất khác, hơn nữa tôi cũng rất mong hai người có thể tốt đẹp, cho nên…”
Anh ta còn chưa nói xong, ánh mắt Thẩm Cửu đã có chút kinh ngạc, cô nhớ trước kia dù Lang An đối xử khách sáo với cô nhưng anh ta cũng không thích cô, còn bảo cô đừng hỏi những điều không nên hỏi.
“Tôi còn rất nhiều việc, mà tôi còn phải đi đưa cà phê cho cậu Dạ, tôi đi trước đây.” Thẩm Cửu không muốn thảo luận sâu vấn đề này với anh ta, nói vài câu rồi ra khỏi phòng trà nước.
Sau khi cô đi, Lang An vò đầu bứt tai, vẻ mặt có chút ảo não.
Có phải anh nói gì sai rồi không?
Đúng là trước đây Lang An không thích Thẩm Cửu, nhưng tiếp xúc thời gian dài lại thấy cô cũng khá đáng thương. Chồng cũ là một tên cặn bã, nhưng cô lại luôn bảo vệ con mình, thậm chí còn ký hợp đồng với cậu Dạ.
Mà trong khoảng thời gian này, cô đối xử với cậu Dạ thế nào, Lang An cũng đều thấy hết.
Cô không phải kiểu phụ nữ như lúc đầu họ nghĩ là tham quyền lực, thích hư vinh.
Mọi chuyện xảy ra với cô đều không như cô muốn, chỉ biết trách vận mệnh trêu người, hoặc là… cô bị mù.
Phòng làm việc
Trước cửa sổ sát đất, Dạ Âu Thần ngồi trên xe lăn nhìn phong cảnh bên dưới qua ô cửa kính, đôi mắt đen của anh như đang nhìn xuống nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy mắt anh lúc này đang không có tiêu cự.
Từ sau khi Thẩm Cửu trở nên bình thường, anh lại phát hiện mình trở nên không bình thường, ngày nào cũng nghĩ cách chọc cô, nhưng phản ứng của cô lại nói cho anh biết rằng anh đang đánh vào bông, không có tác dụng gì.
Cốc cốc…
Cửa bị đẩy ra, Thẩm Cửu bưng cà phê đi vào, cô đi thẳng tới bàn làm việc, đặt cà phê xuống, sau đó bình tĩnh nói: “Cậu Dạ, cà phê của anh đây, nếu không có việc gì thì tôi ra ngoài trước.”
Nói xong Thẩm Cửu đi thẳng ra ngoài.
Dạ Âu Thần liếc nhìn cô, thật sự chỉ là giải quyết việc chung.
“Đứng lại.”
Thẩm Cửu dừng bước, sau đó quay người lại: “Cậu Dạ còn có gì dặn dò ạ?”
“Lại đây.”
Thẩm Cửu rũ mắt xuống, hàng mi dài chớp động, chân như mọc rễ nửa phút cũng không nhúc nhích được, một lúc sau cô mới hỏi lại: “Cậu Dạ còn gì dặn dò sao? Anh cứ nói.”
“Bảo cô lại đây mà cũng cần phải nhiều lời thế à?” Dạ Âu Thần lạnh giọng, híp mắt nguy hiểm nhìn cô chằm chằm.
Thẩm Cửu ngẩng đầu nhìn anh thì thấy dáng vẻ anh như dã thú nhìn chằm chằm đồ ăn là cô, ánh mắt giống hệt nhau, gần đây… cô luôn chung sống hoà bình với anh, không ngờ hôm nay anh lại định nổi giận sao?
Hết cách, Thẩm Cửu chỉ đành chậm rì rì bước tới trước mặt anh: “Cậu Dạ, tôi tới rồi, có chuyện gì không?”