Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 2083




Chương 2083:

 

“Tôi biết là bà thích Tiểu Bạch, nhưng bà có chắc là bên phía ba mẹ của Tiểu Bạch sẽ không nói cho Tiểu Bạch biết không? Bà xem xem sau khi bà trở về, hốt hoảng lo sợ, còn bên phía nhà gái, đến lúc đó phải gả con gái của mình sang đây, so với chúng ta sẽ còn lo lắng đến mức nào nữa chứ?”

 

Nghe thấy thế, Lương Nha Hòa cảm thấy rất có lý.

 

“Đúng ha, Tiểu Bạch là con gái độc nhất, quan sát qua cách ăn nói của con bé thì nhất định là đã được ba mẹ dạy dỗ rất tốt, chắc chắn là sẽ rất lo lắng, than ôi, vậy thì phải làm sao đây?”

 

“Bà có lo lắng như thế này bây giờ cũng vô ích, đêm hôm khuya khoắt rồi thì vẫn phải đi ngủ chứ, tôi nói là chuyện này cứ để cho tôi xử lý, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu”

 

“Ngủ ngủ ngủ, ông chỉ có biết ngủ mà thôi, vợ của con trai ông sắp bỏ chạy đi mất rồi, ông vẫn còn có tâm tư mà đi ngủ hả!” Lương Nha Hòa tức giận liền ném cái gối lên mặt Tiêu Minh Chí, vén chăn bông lên và bỏ đi ra ngoài.

 

Tiêu Minh Chí bị ném gối vào mặt một cái, bất lực vô cùng, những vẫn đi theo Lương Nha Hòa ra phòng khách, cuối cùng ông ấy đưa điện thoại cho bà ấy.

 

“Nếu bà thực sự không biết phải làm thế nào, vậy thì bây giờ bà gọi điện cho Tiêu Túc ngay, nói cho nó biết những chuyện đã xảy ra vào hôm nay”

 

Nghe thế, Lương Nha Hòa kinh

 

Đươn…hiên là không nói rồi ngạc ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của ông ấy, không thể tin được điều mình vừa nghe, rồi la lên: “Ông điên rồi à?

 

“Không phải là bà không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào hay sao? Thì cứ trực tiếp nói hết chuyện này cho nó nghe, cô dâu của bản thân nó, để cho nó tự mình đau đầu đi”

 

Trong lòng Lương Nha Hòa thâm nghĩ, chết tiệt, thực sự rất muốn đánh người.

 

Bà ấy từ chối nói chuyện với Tiêu Minh Chí.

 

Sau đó, Tiêu Minh Chí nói hết lời khuyên can hồi lâu, Lương Nha Hòa vẫn không chịu nghe theo lời ông ấy, ông ấy cũng không ngủ được nữa, vì thế nên hai vợ chồng cứ ngồi trong phòng khách như vậy cho đến rạng sáng.

 

Còn Lương Nha Hòa cuối cùng cũng đã thức trắng đến sáng sớm, lập tức chộp lấy điện thoại di động để gọi cho nhà thông gia tương lai.

 

Vốn dĩ bà ấy còn đang suy nghĩ, lúc này gọi có phải là quá sớm rồi không, có phải là Đỗ Tiêu Vũ còn chưa thức dậy hay không? Liệu bà ấy có làm phiền đối phương hay không?

 

Nhưng điện thoại vừa mới đổ chuông một lát, đã được kết nối ngay lập tức.

 

“Alo?”

 

“Alo, bà thông gia!” Lương Nha Hòa khách sáo gọi, bởi vì cả đêm không ngủ, nên giọng nói lúc này của bà ấy có hơi khàn khàn.

 

“Là bà à” Và giọng nói của Đỗ Tiêu Vũ cũng giống y hệt bà ấy, ẩn chứa sự mệt mỏi và cảm giác bất lực vô cùng.

 

Lương Nha Hòa vừa nghe đã lập tức hiểu nên hơi lúng túng hỏi: “Bà thông gia giọng bà như vậy là có chuyện gì xảy ra vậy?”

 

Giọng nói của bà ấy khàn là bởi vì cả đêm không ngủ, chẳng lẽ bà thông gia cũng giống như bà ấy sao?

 

Đầu dây bên kia Đỗ Tiêu Vũ nặng nề thở dài, cũng không ngại nói thẳng sự thật với Lương Nha Hòa.

 

“Đêm qua tôi ngủ không ngon cho nên cuống họng hơi thay đổi, bà cũng ngủ không ngon phải không?”

 

Đối phương thẳng thắn nên Lương Nha Hòa cũng thở dài theo.

 

“Đúng vậy, tôi lo lắng đến nỗi cả đêm không ngủ, ngày hôm qua sau khi trở về thì tôi vẫn nghĩ vê chuyện kia, thật sự là rất lo lắng. Tôi cảm thấy tôi vẫn nên gọi điện thoại nói với bà thông gia một chút, tạm thời đừng nói chuyện này cho hai đứa trẻ biết, dù sao tình cảm của hai đứa cũng rất tốt, chúng ta làm bậc cha chú nếu như đột nhiên nói điều này khẳng định sẽ làm cho hai đứa không vui”

 

Lúc Lương Nha Hòa nói những lời này thời điểm lượng khí hô hấp không đồi dào cho nên giọng nói càng nói lại càng nhỏ: “Bà thông gia xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của tôi, tôi cảm thấy bây giờ hai đứa Tiêu Túc và Tiểu Bạch cũng đã là người trưởng thành rồi nên khẳng định đều có suy nghĩ của riêng mình, chúng ta làm bậc cha chú nhiều nhất cũng chỉ có thể thương lượng với hai đứa một chút chứ không thể chỉ phối suy nghĩ của hai đứa. Nếu như hai đứa thật sự muốn ở bên nhau mà những người làm ba mẹ như chúng ta lại trở thành chướng ngại vật đối với việc hai đứa đến với nhau thì đối với con cái mà nói sẽ rất đau lòng”

 

Đỗ Tiêu Vũ ở đầu dây bên kia im lặng không nói gì chỉ có thể nhẹ nhàng chậm chạp hít thở. Lương Nha Hòa hơi lo lắng: “Có phải tôi nói sai chỗ nào rồi không?”

 

“Không phải” Đỗ Tiêu Vũ lắc đầu, bà ấy cả đêm không ngủ, dậy sớm đã gọi điện thoại cho Tiểu Bạch nhưng mà bây giờ bà ấy lại có loại tâm trạng khác.

 

Những lời nói của Tiểu Bạch vẫn luôn quanh quẩn ở bên tai của bà ấy.