Lúc này Đỗ Tiêu Vũ mới hồi phục lại tinh thân, cảm thấy mình không được tỏ thái độ như vậy, vì thế liền bình tĩnh lại, nụ cười thản nhiên trên mặt cũng lại hiện lên.
“Không sao, chỉ là vừa nãy tự dưng nhớ ra hình như ga nhà tôi chưa có đóng, nhưng mà nghĩ kỹ lại, hình như lúc tôi ra khỏi cửa đã đi xác nhận rồi, chắc là đóng rồi”
Lương Nha Hòa nghe vậy, lập tức nghiêm túc mà nói: “Ga này không phải là chuyện nhỏ đâu, lần sau bà thông gia phải cẩn thận hơn chút đấy, lực nổ của khí ga vô cùng nguy hiểm đấy”
“Cảm ơn đã quan tâm, tôi sẽ như vậy.
Đỗ Tiêu Vũ miễn cưỡng mà bày ra một nụ cười với bà ấy, trong lòng lại nghĩ, con nhỏ Tiểu Bạch chết tiệt này, đóng giả lại làm thật đến bước này rồi?.
Hãy tìm đọc trang chính ở [ TRUМtrцyeИ .v N ]
Hay là cô vì đóng kịch mà đóng đến bước này?
Không được, đợi lát cô đến, bà ấy phải hỏi Tiểu Bạch cho rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Cho dù người làm mẹ như bà ấy, vô cùng hy vọng con gái mình kết hôn, nhưng cũng không thể lơ mơ mà lấy chồng thế được, nếu như không phải vì thích, vậy thì không gả nữa!
Nhưng mà Lương Nha Hòa cũng không biết suy nghĩ của Đỗ Tiêu Vũ, bà ấy vô cùng hài lòng với con dâu tương lai và ông bà thông gia này, cảm thấy Tiêu Túc có thể lấy được Tiểu Bạch là vô cùng có phúc.
Rất nhanh Tiêu Túc và Tiểu Bạch đã đến rồi.
Lúc hai người đi vào, ánh mắt trong phòng liền đồng thời nhìn vê một người, Giang Tiểu Bạch.
Tiêu Túc lại lạnh lùng mà đứng một bên.
“Tiểu Bạch đến đây đi.”
Lương Nha hòa nhìn thấy Tiểu Bạch liền lập tức đứng dậy, vô cùng nhiệt tình mà câm lấy tay cô: ‘Đến đây đến đây, ngồi bên cạnh mẹ con và bác.”
Đỗ Tiêu Vũ cũng đứng dậy, nhưng cũng gọi Tiểu Bạch đến, nhưng mà không ngờ được Lương Nha Hòa lại kéo Tiểu Bạch đi nhanh như vậy, vì vậy liền dừng lại mà ngoảnh đầu nhìn sang Tiêu Túc một cái.
Y hệt như lần trước gặp ở nhà mình vậy, vẫn là không mặt này, trên mặt vẫn có vết sẹo, khuôn mặt vô cùng sắc bén, cũng rất khí thế.
“Chào bác gái ạ”
Tiêu Túc chào hỏi Đỗ Tiêu Vũ, tiện thể lại quay sang chào Giang Ngạn Kha: “Chào bác trai ạ.”
Đợi hỏi thăm xong ba mẹ Giang Tiểu bạch, Tiêu Túc mới nhìn về phía ba mẹ mình: “Ba, mẹ.”
“Ừm, con tùy ý mà ngồi đi”
Thái độ của Lương Nha Hòa đối với Tiêu Túc, hoàn toàn rất thờ ơ, nhưng lại hoàn toàn xem Tiểu Bạch như là bảo bối của bà ấy.
“Tiểu Bạch con xem menu đi, muốn ăn cái gì? Có gì không ăn được cứ nói cho bác gái nhé, để người phục vụ không đưa lên nữa.
“Được” Giang Tiểu Bạch và Lương Nha Hòa sớm đã quen thuộc nhau như vậy rồi, vì vậy không có cảm thấy có gì không ổn, còn lấy menu trước mặt cô rồi mở ra xem.
“Cháu muốn ăn cái này, hình như cái này không ngon, vì vậy vẫn đừng đưa lên đi, còn có cái này cái này…
Ngón tay trắng trẻo của Giang Tiểu Bạch nhanh chóng lướt trên menu, Lương Nha Hòa ngồi bên cạnh cười sủng nịnh mà nhìn.
Đỗ Tiêu Vũ và Giang Ngạn Kha thấy một màn như vậy, không khỏi lén nhìn nhau một cái.
Làm sao mà cảm giác con gái nhà mình cứ hưởng thụ như lẽ đương nhiên vậy? Chẳng lẽ cô đã hoàn toàn quen với ba mẹ Tiêu Thúc rồi à? Hay là nói, ba mẹ của Tiêu Túc thực sự xem Tiểu Bạch là bảo bối mà cưng chiều rồi sao?
“Chắc bà không biết nhỉ bà thông gia, hồi nhỏ tôi đã muốn có một đứa con gái, kết qua lại sinh ra một đứa con trai, tôi vô cùng ghét bỏ.
Cô nhóc này ấy, dễ thương đáng yêu, thơm ngào ngạt, ôm vào trong lòng cảm giác khác hoàn toàn.
Tiểu Bạch lại xinh đẹp như vậy, tôi vừa nhìn là thấy thích rồi”
Nói xong mấy lời như vậy, Đỗ Tiêu Vũ cũng xem như là đã nhìn ra được, chắc là Lương Nha Hòa đã xem Tiểu Bạch là con gái mà cưng chiều rồi.
Chuyện như thế này hình như không phải là lần đầu, bởi vì Giang Tiểu Bạch hoàn toàn không hề xấu hổ gì, rất tự nhiên, vì vậy có thể xác định bọn họ không phải là vì phụ huynh hai bên gặp nhau mà diễn kịch, mà thực sự là đối tốt với Tiểu Bạch.
Mọi người đều quan tâm Tiểu Bạch, Tiêu Túc ngồi bên cạnh hoàn toàn bị hắt hủi..