Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1998




Chương 1998:

 

Mặc dù Hàn Thanh nhỏ lúc đó cũng không còn tâm trí để ý đến người khác, nhưng khi cô y tá nói gì đó về ba của mình, thì anh cuối cùng cũng khẽ mấp máy môi chân thành nói: “Cảm ơn cô”

 

Cô y tá một lần nữa xoa đầu cậu bé.

 

Trong chốc lát, Hàn Thanh nhỏ hỏi: “Cô ơi, cháu có thể quay lại để gặp bố cháu được không a?

 

Cô y tá suy nghĩ một chút,rồi gật đầu đứng dậy: “Để cô đưa cháu đến đó nhé”

 

Vết thương của anh đã được xử lý xong, cô y tá đưa Hàn Thanh nhỏ đi về hướng phòng cấp cứu vừa rồi, khi hai người vừa đi tới, thì cửa phòng cấp cứu cũng vừa mở ra.

 

Nghe thấy tiếng cửa phòng cấp cứu mở, trong lòng y tá đột nhiên khẽ rung lên.

 

Mẹ Hàn Thanh lúc này cũng đứng ngay dậy bước nhanh về phía trước.

 

“Bác sĩ, chồng tôi thế nào rồi ạ?”

 

Khi mẹ Hàn Thanh hỏi điêu này, hai tay cô ấy đã siết chặt thành nắm đấm, móng tay ngắn lúc này cũng đã đâm sâu vào da thịt, nét mặt cố hiện lên vẻ bình thản, nhưng chỉ có cô ấy biết rằng trái tim mình lúc này đang đau đớn nhường nào. Bao nhiêu lo lắng, bôn chồn ra sao.

 

Bác sĩ tháo khẩu trang ra, một số nhân viên theo sau anh ta, cũng lần lượt bước ra từ phía sau.

 

Anh ta nhìn mẹ Hàn Thanh đầy vẻ hối lỗi.

 

“Tôi thành thật xin lỗi, mời gia đình vào nhìn mặt nạn nhân lần cuối”

 

Bùm! Cảm giác như có thứ gì đó nổ tung, đầu óc quay cuồng, tất cả dường như đã sụp đổ trong tâm trí mẹ Hàn Thanh rồi, rồi biến mất.

 

Vào nhìn mặt lần cuối sao?

 

Lúc Hàn Thanh nhỏ được cô y tá dẫn đưa đến, đột nhiên nghe thấy câu này, đứa nhỏ suýt nữa thì khụy cả hai chân xuống, may mà cô y tá ở một bên đỡ một tay lên.

 

Tuy nhiên, trong đầu Hàn Thanh nhỏ lúc này chỉ còn văng vắng những lời bác sĩ đã nói với mẹ mình mà thôi Mời người nhà vào nhìn mặt lần cuối.

 

Nhìn mặt lần cuối, nhìn mặt lần cuối…

 

Cô y tá hiển nhiên cũng đã nghe thấy những lời này, vô thức nhìn tên nhóc bên cạnh như đang muốn ngồi thụp xuống: “Cháu trai nhỏ à,..”

 

Cô ta muốn an ủi anh không nên quá buồn, nhưng người ba đã chết rồi, vậy làm sao cô ta có thể nói điều này được chứ? Làm sao cậu nhóc bé nhỏ đó lại không buồn được chứ?

 

Lúc này, cô y tá cũng không biết phải nói gì, thật ra trong bệnh viện cô ta đã nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng như này, mỗi lần nghĩ đến đều khiến lòng như tê dại đi, một lần đối mặt với sự sinh tử, là một lần trái tim cô ta cảm thấy vô cùng đau đớn.

 

Những người chết ra đi không hay biết gì, còn những người còn sống ở lại thì sẽ luôn cảm thấy đau khổ khi chỉ còn một mình.

 

Hàn Thanh nhỏ như bất động tại chỗ, thật lâu sau mới có thể nhấc từng bước đi hướng về phía mẹ mình.

 

Mẹ Hàn Thanh lộ rõ vẻ sợ hãi, hoang mang, cô ấy không thể tin vào sự thật này, tinh thần như hoảng loạn, cho đến khi một giọng nói nhỏ vang lên cạnh cô ấy.

 

“Mẹ ơi”

 

Mẹ Hàn Thanh như bừng tỉnh lại, giữ nguyên biểu cảm ban đầu, rồi khẽ cúi đầu xuống, khi nhìn thấy con trai nhỏ đứng trước mặt mình, nước mắt lưng tròng tuôn rơi.

 

“Hàn Thanh con ơi”

 

Vừa nói ra thì liền nhận ra giọng bà ấy đã nghẹn lại rồi, nước mắt thì không kìm được cứ tuôn rơi mãi, nhưng rồi bà ấy chợt nhận ra mình đã là một người mẹ thì không thể như thế này được, nên đã cố gắng quay lưng đi để lau nước mắt, khi quay mặt lại đối mặt với Hàn Thanh, bà ấy gắng gượng nặn ra một nụ cười gượng gạo trên mặt, nhưng nụ cười này thật sự còn xấu hơn cả khi khóc.

 

Nhìn thấy mẹ như vậy, Hàn Thanh nhỏ không biết trong lòng đã vô cùng khó chịu đến như thế nào nữa.

 

“Sao con lại đến đây?” Mẹ Hàn Thanh ngồi xổm xuống, mỉm cười sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Thanh: “Ba con ở trong đó. Để mẹ đưa con vào nhé. Chúng ta vào nói chuyện với ba, được không?”

 

Hàn Thanh nhỏ cúi đầu xuống, mím chặt đôi môi nhỏ lại.

 

“Hàn Thanh đã rất giỏi, ba con nhất định muốn nghe giọng Hàn Thanh vào lúc này, và Hàn Thanh sẽ không khóc đâu.”