Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1967




Chương 1967:

 

Cô ấy hô to lên mấy câu, nhưng trong nhà tắm trống rỗng này, chỉ có một chút tiếng vang của cô ấy vọng lại, ngoài ra những âm thanh khác đều không thấy, trong lòng Tiểu Nhan cảm thấy bất lực, rồi cô ấy lùi vào trong góc dựa vào tường.

 

Sau đó, cô ấy ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh.

 

Trên đó trống như thế, nếu thật sự không thể mở cửa ra ngoài được, thì cô ấy chỉ có thể cân nhắc việc thoát ra ngoài từ phía trên mà thôi.

 

Thế nhưng, vách tường đều trơn trượt như này, căn bản không có gì để bám vào cả, hơn nữa cho dù leo lên được, thì cô ấy phải leo xuống như thế nào? Nếu như là trước kia, ngã một chút cũng không sao, nhẹ thì xây xát đôi chút, còn nặng cùng lắm thì gãy xương, chỉ cần có thể thoát ra ngoài thì cũng không sao cả.

 

Nhưng bây giờ cô ấy đang mang thai, nếu ngã xuống thì sẽ là hai mạng người rồi”

 

Không được, Tiểu Nhan không dám thử biện pháp này.

 

Nhưng ngoài ra, hình như cô thật sự không còn cách nào khác, vì thế Tiểu Nhan chỉ có thể không ngừng kêu cứu.

 

Sau khi Hứa Yến Uyển đi vào nhà vệ sinh, vừa đúng lúc đụng phải nhân viên phục vụ đang cầm áo khoác của Tiểu Nhan, cô ta hung hăng chặn nhân viên phục vụ lại: “Cô gái vừa nãy đâu rồi?”

 

Người phục vụ bị dáng vẻ của cô ta dọa cho hoảng sợ, chưa kịp phục hồi tinh thần, Hứa Yến Uyển lại hung hăng hỏi tiếp một câu: “Tôi hỏi cô người đó đang ở đâu?”

 

Người phục vụ rụt cổ sợ hãi: “Dạ, ở trong phòng vệ sinh.”

 

“Cô đã làm gì cô ấy rồi hả?” Hứa Yến Uyển vừa nói vừa nghĩ đến quá trình kinh khủng đẫm máu vừa rồi mà Hạ Liên Cảnh nói, khiến cô ta bây giờ chỉ cảm thấy buồn nôn, thật sự là không dám tưởng tượng.

 

“TỐI, tÔI..”

 

Người phục vụ hoảng hốt đến nỗi không nói nên lời, Hứa Yến Uyển không thèm để ý tới cô ta nữa, trực tiếp tiến về phía phòng vệ sinh.

 

Vừa đến gần, Hứa Yến Uyển liền nghe được giọng nói của Tiểu Nhan.

 

“Bên ngoài có ai không? Cửa của tôi dường như bị khóa bên ngoài rồi, giúp tôi với”

 

Hứa Yến Uyển bước tới một chút, nghe giọng nói này hình như mọi chuyện vẫn ổn, thế chuyện mà Hạ Liên Cảnh nói tới thì sao!

 

Không kịp suy nghĩ nhiều, Hứa Yến Uyển vội vàng tiến lên mở cửa, từ bên ngoài mở cửa kỳ thật rất đơn giản, nhưng từ bên trong thì không thể nào tự mở được, nếu không có người ở bên ngoài hỗ trợ, thì chỉ có thể bị mắc kẹt bên trong mà thôi.

 

Cạch”

 

Sau khi cánh cửa được mở ra, Tiểu Nhan đối mặt ngay với khuôn mặt đầy vẻ sốt ruột lo lắng của Hứa Yến Uyển.

 

“Cô không sao chứ?”

 

Hơi thở của Hứa Yến Uyển có chút nặng nề, hơn nữa sau khi hỏi xong ánh mắt cô ta liền không ngừng quan sát khắp người Tiểu Nhan, giống như sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.

 

“Tôi không sao” Tiểu Nhan đứng dậy, có chút nghỉ hoặc nhìn về phía cô ta: “Sao cô lại ở đây?”

 

Bị hỏi như vậy, Hứa Yến Uyển mới ý thức được mình vừa rồi có chút nóng vội, giống như tự vạch trần bản thân, cô ta sửng sốt một chút rồi mới cười nói: “Tôi thấy cô đi đến nhà vệ sinh mãi không thấy quay lại, cho rằng cô tức giận lắm mới bỏ đi lâu như vậy, nên tôi nghĩ là nên đến xem thử thế nào, không ngờ vừa mới vào liên nghe thấy tiếng cô kêu cứu, sau đó tôi mới phát hiện ra là cửa đã bị khóa ngược từ bên ngoài”

 

Với lời giải thích này của cô ta, Tiểu Nhan cũng không nói gì, chỉ đi ra ngoài, sau đó nhìn vào cánh cửa kia: “Hay thật, làm sao mà cánh cửa đó lại tự khóa lại được thế nhỉ?”

 

Hứa Yến Uyển hít sâu một hơi, miễn cưỡng giải thích: “Có thể là nhân viên phục vụ không cẩn thận cũng nên”

 

Trong nhà tắm không khí im lặng bao trùm, Tiểu Nhan cầm túi xách của mình lên, sau đó nhìn về phía Hứa Yến Uyển.

 

“Cám ơn cô nhé, nếu như không phải cô vì không yên tâm mà chạy tới tìm tôi, thì tôi cũng không biết sẽ bị nhốt ở chỗ này bao lâu nữa”