Chương 1938:
Tiêu Túc hiểu ý của cậu nhân viên đó nhưng bây giờ cậu ta không tìm được Giang Tiểu Bạch.
Cậu ta đã tìm đến chỗ ở của Giang Tiểu Bạch nhưng nhà cô ấy lại tối om, hình như cô ấy không về nhà.
“Nếu tôi không tìm được cô ấy thì sao đây?”
“Sao lại không tìm được cơ chứ? Sao anh không thử hỏi bạn bè của cô ấy?”
Bạn bè của Giang Tiểu Bạch hả!
Tiêu Túc cau mày, bây giờ cậu ta mới phát hiện hóa ra những gì cậu ta biết về Giang Tiểu Bạch lại ít ỏi như thế. Cậu ta chỉ biết một người bạn của Giang Tiểu Bạch tên là Phương Đường Đường mà thôi.
Nhưng cũng chỉ là cậu ta biết Phương Đường Đường thôi chứ hai người chưa từng gặp mặt.
Tiêu Túc phải tìm Phương Đường Đường bằng cách nào đây!
“Trợ lý Tiêu có chức vụ cao trong tập đoàn nhà họ Dạ, nếu anh muốn tìm ai đó thì chẳng nhẽ lại không tìm được ư?”
Nghe cậu ta nói thế thì Tiêu Túc khẽ mím môi, cũng hiểu được ý trong lời nói của cậu nhân viên đó rồi.
“Tồi biết rồi, cảm ơn cậu.”
Cậu ta nói thế khiến đối phương vừa mừng vừa lo: “Trợ lý Tiêu không cần khách sáo như thế đâu, nếu không còn chuyện gì thì tôi quay lại làm việc tiếp nhé.”
“Ừ!
Nhà họ Phương.
Giang Tiểu Bạch cúp không biết bao nhiêu cuộc gọi từ số điện thoại xa lạ đó khiến Phương Đường Đường ngồi bên cạnh nhìn mà chỉ biết lắc đầu thở dài.
“Cậu thật là, anh ta gọi điện cho cậu chắc là có lời muốn nói đấy. Cậu thậm chí còn không cho người ta cơ hội để mở miệng nữa, vậy mà được hả?”
“Cho anh ấy mở miệng? Tớ phải nghe anh ấy nói cái gì đây hả? Nói mấy cái đại loại như chính thức và trách nhiệm ấy à? Tớ không thèm nghe nhé.”
Giang Tiểu Bạch ôm gối ôm trong lòng rồi hừ nhẹ: “Nếu không phải mấy nhân viên dịch vụ chuyển nhà kia làm ăn tắc trách thì tớ cũng không cần phải chạy đến nhà cậu như thế này đâu”
Phương Đường Đường đang định nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại di động của cô ấy vang lên. Cô ấy thấy một dãy số xa lạ đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại nên quay đầu lại nhìn Giang Tiểu Bạch mà nói: “Nam thần của tớ gọi điện cho tớ rồi, tớ ra ngoài nghe máy một lát nhé.”
Nói xong, cô ấy nắm chặt điện thoại trong tay rồi đi ra ngoài.
Giang Tiểu Bạch nhìn bóng lưng vội vã của Phương Đường Đường thì cười khúc khích: “Không phải cô ấy là một thằng đàn ông chính hiệu à? Giờ cũng ra dáng một bảo bối bé nhỏ ra phết đấy chứ!”
Lúc Phương Đường Đường trở lại thì Giang Tiểu Bạch đã ngồi dậy gặm dưa chuột, thấy cô ấy đi vào thì Giang Tiểu Bạch cứ trêu trêu.
“Cậu và nam thần của cậu thành đôi rồi à?”
Nghe cô ấy nói vậy thì Phương Đường Đường đỏ mặt: ‘Cậu nói linh tinh gì thế hả? Sao mà nhanh như thế được? Huống hồ chỉ là tớ sùng bái anh ấy thôi, tớ là fan mẹ của anh ấy đấy nhé.”
“Thật không vậy?” Giang Tiểu Bạch nhíu mày: “Chẳng nhẽ cậu không muốn chiếm được thân thể của anh ta hả?”
“Ai thèm chiếm thân thể của anh ấy chứ! Nói vậy là xúc phạm nam thần của tớ đấy nhé. Sao tớ có thể có suy nghĩ như thế được?” Phương Đường Đường nghiêm nghị bảo vệ bản thân rồi lại nói trong sự ủ rũ: “Mặc dù có phần không được tôn trọng nhưng đúng là cũng có đôi lúc tớ không nhịn được mà nghĩ đến một chuyện, nếu tớ có thể đẩy ngã anh ấy..”
“Thôi đi, thừa nhận chuyện cậu là fan bạn gái của anh ta thì khó khăn như thế hả? Cậu muốn ngủ với người ta chết đi được còn gì.”
“Giang Tiểu Bạch” Giang Tiểu Bạch không để ý đến cô ấy nữa mà tiếp tục gặm dưa.
Phương Đường Đường thấy dáng vẻ của Giang Tiểu Bạch như vậy thì tức không chịu được nhưng cô ấy chỉ hừ một tiếng rồi nghĩ thầm: “Lát nữa cậu cứ chờ mà xem”
Khi Tiêu Túc đến nơi, cậu ta lại gọi điện cho Phương Đường Đường. Sau khi Phương Đường Đường nhận điện thoại thì đi ra ngoài bằng vẻ thần bí vô cùng.
Không biết thời gian trôi qua được bao lâu, Giang Tiểu Bạch lại nằm trên ghế sô pha rồi vuốt ve cái bụng của mình bằng vẻ thỏa mãn. Sau đó Giang Tiểu Bạch nghe được tiếng bước chân đều đều, trầm ổn vang lên, cô ấy nghĩ thầm rằng không phải Phương Đường Đường dẫn nam thần về nhà đấy chứ!