Chương 1909:
Tô Cửu bất đắc dĩ giải thích: “Xảy ra tranh chấp, trong quá trình xô xát, cô Hứa đi qua khuyên ngăn nhưng mà bọn họ tranh cãi quá dữ dội, vô tình đẩy cô Hứa một cái khiến cho đầu bị va đập”
Nếu như không phải là vì đã có đổ máu, có lẽ là đám người kia vẫn còn chưa dừng lại được.
Sau khi Hứa Yến Uyển bị đổ máu, bọn họ đều lập tức ngừng lại, sau đó lại cùng nhau đi đến Bệnh viện, ai cũng rất sợ Hứa Yến Uyển xảy ra chuyện gì, đến lúc đó lại cần gánh trách nhiệm.
Nghe nói vậy, vẻ mặt của Hàn Thanh càng thêm lạnh lùng, anh nhìn về phía kia mấy người quản lý cấp cao bên kia.
“Một đám nhân viên quản lý thương lượng không được thì lập tức động tay động chân?”
Một đám người đối mặt với sự chèn ép của Hàn Thanh, trong nháy mắt không dám lên tiếng.
Mặc dù tuổi tác của Hàn Thanh nhỏ hơn rất nhiều so với không ít người trong số bọn họ, nhưng mà anh đã làm lãnh đạo nhiều năm, khí chất và uy thế ở trên người anh hoàn toàn có thể đè ép được bọn họ, nếu như Hàn Thanh đã tới rồi, vậy thì lời của anh nói nhất định sẽ là nói một không hai.
Nhưng đối mặt Hứa Yến Uyển, đặc biệt cô ta còn là một cô gái không nơi nương tựa, luôn sẽ có một vài người tỏ ra ít chút tôn trọng hơn một chút, lại thêm mấy phần khoe khoang và kiêu ngạo.
Mọi người anh một lời tôi một lời, càng lúc càng quá đáng và khó nghe, cuối cùng một đống quản lý cấp cao đều máu nóng dâng trào, khó tránh khỏi việc động tay động chân, sau đó Hứa Yến Uyển đi qua khuyên can, dĩ nhiên là gặp phải tai họa.
“Tự mình suy nghĩ sau đó nên xử lý chuyện này ra sao, đều đi ra ngoài trước đi”
Một đám người rời khỏi phòng bệnh, Tô Cửu quay đầu nhìn Hứa Yến Uyển đang ngồi ở trên giường một cái, sau đó đi tới bên người của Hàn Thanh: “Tổng giám đốc Hàn, tôi muốn báo cáo lại cho anh một chút vê một số chuyện liên quan đến Công ty bên kia”
“Ù”
Hàn Thanh nhìn Tiểu Nhan một cái, Tiểu Nhan lập tức nói: “Đi đi, em ở chỗ này chăm sóc cho Hứa Yến Uyển”
Sau khi toàn bộ đám người đều đã đi ra ngoài hết, trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại có hai người.
Hứa Yến Uyển và Chu Tiểu Nhan.
Trong phòng bệnh yên lặng, ai cũng không có ý định mở miệng nói chuyện trước.
Một hồi lâu sau, rốt cuộc là Hứa Yến Uyển ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiểu Nhan, ánh mắt chạm đến viên kim cương đang lóe sáng ở trên chiếc nhẫn trên tay của cô.
Mặc dù đã biết được từ trước đó rồi, nhưng bây giờ chính mắt nhìn thấy trên tay của Tiểu Nhan đang đeo một chiếc nhãn kim cương, trái tim của Hứa Yến Uyển vẫn giống như là bị dao cắt vậy.
Hồi lâu sau nữa, Hứa Yến Uyển khẽ nhếch khóe môi, cười khổ nói: “Chúc mừng hai người”
Nghe thấy lời này, Tiểu Nhan ngẩn ra, không nghĩ tới Hứa Yến Uyển vậy mà lại sẽ nói lời chúc mừng với mình, vốn dĩ là cô chỉ muốn ngồi đợi ở nơi này và không muốn nói chuyện với cô ta, nhưng mà bây giờ cô ta lại đã chủ động lên tiếng nói chuyện với mình, như vậy thì có phải là cô cũng nên đáp lại một chút mới phải phép?
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan khẽ mím đôi môi đỏ mọng lại, hồi lâu sau mới trả lời một câu: “Cảm ơn”
Hứa Yến Uyển co ro ngồi ở chỗ đó, nhìn rất gầy rất trắng, cô ta dùng vẻ mặt cô đơn nhìn Tiểu Nhan, sau đó đột nhiên nói: “Vẫn cảm thấy rất là hâm mộ cô, cô đã biết chuyện giữa tôi và anh ấy ròi đúng chứ ? Thật ra thì lần trước khi tôi gửi tin nhắn kia cho cô cũng chỉ là vô tình mà thôi, bao gồm cả lần đó ngồi ở trên ghế lái phụ kia, tôi cũng không phải là cố ý làm vậy, lúc ấy tôi cũng không biết Hàn Thanh phải đi đón cô, nếu như tôi biết thì tôi cũng sẽ không ngồi ở chỗ đó.”
Ừm?
Tiểu Nhan nghe những giải thích này, trong lòng dâng lên sự khó hiểu, tại sao cô ta phải giải thích những thứ này với mình chứ?
Vì vậy Tiểu Nhan nhíu đôi mi thanh tú lại: “Nhưng chuyện cô thích Hàn Thanh là sự thật, đúng chứ?”
Hứa Yến Uyển dừng lại, sau đó gật đầu.
“Không sai, tôi thích anh ấy. Không, để chính xác hơn mà nói thì… Tôi yêu anh ấy. Từ nhỏ tôi đã quen biết với anh ấy, ở trong nhận thức của tôi, anh ấy chính là người mà tôi sẽ gả cho sau khi tôi lớn lên, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, tôi hoàn toàn đối xử với anh ấy giống như là người chồng tương lai của tôi vậy. Tôi biết có thời điểm những chuyện mà tôi làm có thể có chút quá đà, nhưng mà cô có thể hiểu được tôi đúng không?