Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 19: Lòng người kinh khủng nhất




Dạ Âu Thần bị đau rời môi của mình ra.

“Xem ra là bà Dạ không chỉ sủa loạn mà còn thích cắn người linh tinh.”

Dạ Âu Thần cười lạnh, đưa tay lau môi của mình, ngày bình thường anh đã đủ tuấn mỹ, lúc nào cũng là gương mặt lạnh nhạt, cười lên chính là một người cực kỳ đẹp. Nhưng mà lúc này nụ cười của anh lại khát máu, giống như là con sư tử cuồng loạn, lại cộng với vết máu đỏ ở trên môi, khiến cho khuôn mặt của Dạ Âu Thần càng trở nên tà mị tuấn mỹ.

Rốt cuộc Thẩm Cửu cũng đã tìm được kẻ hở đẩy anh ra, thân hình nhỏ nhắn co lại vào một góc.

“Dạ Âu Thần, rốt cuộc là anh muốn là cái gì hả, anh đừng quên giữa chúng ta có

ước pháp tam chương, không phải là anh không cho tôi đụng vào anh hả? Vậy lúc nãy là anh đang làm cái gì?”

Dạ Âu Thần không nói gì, im lặng liếc nhìn cô.

Thẩm Cửu kéo cổ áo của chính mình đàng hoàng, cắn môi dưới kiên cường nhìn anh.

Cô càng như vậy thì Dạ Âu Thần càng muốn xuống tay với cô, một người phụ nữ đã cưới lần hai còn mang theo một đứa con hoang, sao anh cần phải thủ hạ lưu tình với loại phụ nữ đó được.

Thế mà sau khi nghe thấy cô có nguy hiểm đến tính mạng, hủy bỏ phẫu thuật phá thai, mang cô trở về.

Dạ Âu Thần, chắc chắn là mày bị điên rồi!

Đối mặt với cô một lát, Dạ Âu Thần ném xuống một câu: “Cho dù có muốn chơi,

Dạ Âu Thần tôi cũng chỉ có hứng thú với những người phụ nữ sạch sẽ thôi.”

Nói xong, Dạ Âu Thần tự mình di chuyển bánh xe rời khỏi phòng.

Trong căn phòng đã khôi phục lại sự yên tĩnh, dây cung đang căng cứng của Thẩm Cửu rốt cuộc cũng thả lỏng, cô bất lực dựa vào mặt tường lạnh lẽo mà trượt xuống, ôm lấy đầu gối nhỏ giọng khóc.

Dạ Âu Thần đi đến ngoài cửa, nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào này, động tác hơi dừng lại, sau đó khinh thường cười lạnh.

Hai ngày sau, cách nhìn của Thẩm Cửu đối với Dạ Âu Thần vẫn duy trì sự tàn nhẫn như vậy, vô tình, khát máu.

Mặc dù là ngày hôm đó cô gây chuyện rất dữ, nhưng mà anh lại không nói kêu cô cút khỏi nhà họ Dạ.

Nhưng mà Thẩm Cửu vẫn sống trong

nơm nớp lo sợ, bởi vì cô vẫn phải đến công ty làm trợ lý của anh.

Mà Dạ Âu Thần thì vẫn cố sức làm khó cô.

Mỗi lần Thẩm Cửu cũng chỉ có thể suy nghĩ cách để giải quyết, mặc dù là cô không đủ thông minh, nhưng mà cô rất cứng rắn và kiên cường, cho nên mặc kệ Dạ Âu Thần làm nhục cô như thế nào, cô đều cắn chặt răng chống đỡ.

Ngày hôm nay, ông cụ Dạ lại gọi cô vào trong thư phòng. Đứng ở trước mặt của ông cụ Dạ, Thẩm Cửu sợ hãi xuất phát từ trong nội tâm.

“Gần đây kêu cháu đi làm trợ lý của Âu Thần, làm như thế nào?”

Nghe như vậy, Thẩm Cửu suy nghĩ một chút, khéo léo trả lời: “Vẫn ổn ạ.”

Ông cụ Dạ nhíu mày, đôi mắt u ám nheo lại: “Cái gì gọi là vẫn ổn, cháu đã nhận

được sự tin tưởng của nó chưa?” Thẩm Cửu không hiểu cho lắm: “Dạ?”

“Cháu cho rằng vị trí trợ lý này là ai cũng có thể ngồi lên được à? Thẩm Nhã, ta và ba mẹ của cháu đã quen biết rất lâu, nghe nói cháu thông minh lanh lợi, chắc có thể hiểu ý của ông già này chứ.”

Trái tim của Thẩm Cửu nảy lên một cái, không xác định mà hỏi một câu.

“Ông, ý của ông là…

“Âu Thần bị tật ở chân, điều này đã dẫn đến tâm trạng của thằng bé thay đổi, cho nên thằng bé rất tàn bạo, làm việc không có chừng mực, Dạ thị là một tập đoàn lớn, không thể bị hủy hoại ở trên tay của nó được, việc mà cháu cần làm chính là phòng ngừa nó làm ra chuyện gì bất lợi với Dạ thị. Có điều cháu cũng chỉ là một người phụ nữ, hiểu biết cũng không nhiều, cho nên sau này cháu đều phải báo cáo kịp thời với ta toàn bộ lịch trình mỗi ngày

của nó.” Mặc dù là Thẩm Cửu không thông minh, nhưng mà cũng không ngốc.

Cô hiểu rõ được ý của ông cụ Dạ, vô thức trả lời lại một câu: “Ông là để cho cháu… giám sát anh ấy?”

“Làm càn!” Hai chữ giám sát này đã hoàn toàn chọc giận ông cụ Dạ, ông ta tức giận nắm

lấy cái gạt tàn thuốc ở trên bàn dùng sức ném về phía của Thẩm Cửu.

Thẩm Cửu bị dọa đến nỗi mở to hai mắt nhìn cái gạt tàn thuốc nặng nề đó đang bay về phía của mình.

Trong chớp mắt, có một bóng người vọt vào trong phòng làm việc, kéo Thẩm Cửu đang đứng nguyên tại chỗ.

Cạch!

Cái gạt tàn thuốc đập vào chỗ lúc nãy Thẩm Cửu đang đứng, vỡ thành mấy mảnh.

Âm thanh rất lớn, làm chấn động trong lòng của Thẩm Cửu.



Thẩm Cửu trừng to mắt, không thể tin mà nhìn ông cụ Dạ.

Làm việc không có chừng mực, cực kỳ tàn bạo.

Câu nói này, chẳng lẽ không phải là nói chính bản thân của ông cụ Dạ hả?

“Ông nội, em dâu nhanh mồm nhanh miệng, hơn nữa lại hiểu lầm ý của ông.”

Thẩm Cửu mới phát hiện người lúc nãy kéo mình ra khỏi chỗ đó là Dạ Y Viễn.

“Em dâu, anh với ông nội cũng đều lo lắng cho sức khỏe của Âu Thần, dù sao thì một tập đoàn lớn như vậy mà cũng chỉ có một mình nó quản lý thì rất vất vả, huống hồ gì chắc hẳn là qua mấy ngày hôm nay em cũng đã biết được tính tình của nó, nó làm việc quả thật có chút quái

đản. Hôm nay ông nội nói với em những chuyện này, không phải là vì giám sát Dạ Âu Thần, bởi vì cho dù như thế nào thì Dạ thị này cũng là của nó, việc mà chúng ta cần làm là giúp đỡ nó.”

Thẩm Cửu cắn môi dưới, không nói cái gì cả.

Ông cụ Dạ hừ một tiếng, cả giận nói: “Còn tưởng rằng con gái nhà họ Thẩm rất thông minh, không ngờ đến ngay cả từ giám sát này mà cũng nói ra được, truyền ra ngoài thì thanh danh của Dạ Bình ta có còn hay không hả? Cưới được một đứa cháu dâu như thế?”

“Ông nội, ông đừng tức giận mà, để con nói lại với em ấy.”

Nói xong, Dạ Y Viễn liền lôi kéo Thẩm Cửu đi ra khỏi thư phòng.

Đại khái Thẩm Cửu đã bị cảnh tượng lúc nãy dọa sợ, đến bây giờ cũng còn chưa lấy lại tinh thần, cô đi theo sau lưng

của Dạ Y Viễn, không nói một lời.

Thẳng cho đến khi đi đến một nơi yên lặng, bước chân của Dạ Y Viễn mới dừng lại, quay người lại, mặt mày dịu dàng nhìn chằm chằm vào cô.

“Em dâu, lúc nãy dọa đến em rồi hả, em có bị thương ở đâu không?”

Nói xong, Dạ Y Viễn đi lên muốn nắm vai của cô.

Thẩm Cửu lại phản xạ có điều kiện, lui về phía sau một bước.

Tay của Dạ Y Viễn chụp hụt, lúng túng dừng giữa không trung thật lâu. Đôi môi của Thẩm Cửu hé ra, rủ mắt xuống: “Thật xin lỗi…”

Dạ Y Viễn lộ ra nụ cười, thu tay trở lại.

“Không sao đâu, chuyện ngày hôm nay em không cần phải để ở trong lòng, thật ra thì ông không có ý gì khác đâu. Ông với Âu Thần có chút chướng ngại, rất nhiều

chuyện ông ấy cũng không thể trực tiếp hỏi Âu Thần, cho nên chỉ có thể nhờ em truyền đạt thay. Anh nói như vậy, em có thể hiểu không?”

Thẩm Cửu gật đầu.

“Xem ra là những gì anh nói có lẽ em vẫn không nghe vào được, chắc là bây giờ đầu óc của em quá hỗn loạn. Em đi về trước đi, chờ sau khi em suy nghĩ hiểu rồi thì có thể biết được ông nội là vì muốn tốt cho Âu Thần.”

“Vậy em đi trước nha.” Thẩm Cửu quay người lại đi khỏi.

Đi thật lâu, Thẩm Cửu vẫn luôn cảm giác được ánh mắt của Dạ Y Viễn vẫn cứ như là nhựa cây dán ở sau lưng của mình.

Thẳng cho đến chỗ ngoặc, cảm giác châm chọt ở lưng mới biến mất.

Bước chân của Thẩm Cửu dừng lại, nhìn xuống mặt đất, suy nghĩ sâu xa.

Không ngờ đến nhà họ Dạ này lại nước sâu như vậy, cô không phải là một người ngu, đương nhiên biết mấy lời nói đó của ông cụ Dạ là có ý gì.

Ở ngoài miệng thì nói là quan tâm tới Dạ

Âu Thần, nhưng trên thực tế chính là giám sát anh.

Mà Dạ Y Viễn kia cứ luôn trưng ra bộ mặt tươi cười dịu dàng, cảm giác của anh ta mang đến chính là một người khiêm tốn lễ nghĩa, đột nhiên phát hiện anh ta với ông cụ Dạ là người cùng một thuyền, còn nói với cô mấy lời nói thanh cao đó.

Thẩm Cửu bỗng nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lão.

Quả nhiên là con người… không thể nhìn bề ngoài được à?

Giống như là Lâm Tuấn lúc trước.

Vẫn luôn nói là mình lãnh cảm, kêu cô tha thứ cho anh ta, nhưng mà một ngày

nọ anh ta lại dẫn theo vợ bé về, đuổi cô ra khỏi nhà…

Hai năm, che giấu ròng rã hai năm trời.

Lòng người là một thứ đáng sợ nhất trên đời này.

Đột nhiên Thẩm Cửu không ghét Dạ Âu Thần như vậy nữa.

Bởi vì anh cũng giống như mình, đều bị người nhà chán ghét.