Chương 1871:
Nhưng mà Đậu Nành vẫn luôn nghe lời quá, giống như giờ phút này, cậu bé ngủ thật say trong vòng tay của Hàn Minh Thư, hai bàn tay trắng nõn nắm chặt thành hai quả đấm nhỏ, liền ngủ thiếp đi.
Hứa Yến Uyển liếc nhìn Đậu Nành và nói với vẻ ghen tị: “Đây có phải là con trai của cô không? Cậu bé trông rất đáng yêu.”
“Ừ” Hàn Minh Thư gật đầu: “Là con trai của tôi, Đậu Nành.”
“Bây giờ cô đã có cả trai lẫn gái rồi, cái gì cũng có, quá viên mãn rồi.”
Nghe được những lời này, Hàn Minh Thư cảm thấy đối phương đang cố ý ám chỉ, cô cũng không trả lời, lẳng lặng nhìn Hứa Yến Uyển chờ cô ta nói tiếp.
Quả nhiên Hứa Yến Uyển cũng không để cô thất vọng, mới ban đầu trên mặt vẫn còn nở nụ cười thế nhưng sau đó nụ cười trên mặt dần biến mất: “Tôi biết, cô rất ngạc nhiên khi thấy tôi ở đây, phải không?”
Hàn Minh Thư vẫn không trả lời, mà là yên lặng nhìn cô ta.
“Cô cho rằng tôi không từ bỏ? Đó là lý do cô muốn đến tập đoàn nhà họ Hàn để nối lại tình cảm với anh ấy sao? Cô cho rằng mình có thể phá hoại tình cảm giữa anh ấy và bạn gái sao?”
Hàn Minh Thư không ngờ chính mình lại nói thẳng như vậy, sửng sốt một chút, vừa định nói gì đó, Hứa Yến Uyển lại nói tiếp: “Nếu là tôi thì cô có cam tâm tình nguyện buông bỏ không? Cô luôn để anh ấy trong lòng, từ nhỏ đến lớn chỉ yêu một mình người đó. Cô cam tâm chịu từ bỏ sao? Tôi biết cô không có cảm giác này vì thế không cách nào hiểu được tôi. Thế nhưng tôi tới tập đoàn nhà họ Hàn là vì không kìm chế được, tôi cũng muốn cách xa anh ấy nhưng…”
Lúc này Hứa Yến Uyển mới dừng lại, đôi mắt cụp xuống khiến cả người trở nên vô hồn: “Tôi vẫn không nhịn được muốn đến gần anh ấy. Lúc tôi không có gì tôi cũng chỉ còn một mình anh ấy, bây giờ sự thật lại nói cho tôi biết tôi cũng không còn anh ấy nữa. Sao tôi có thể tiếp nhận chuyện này được chứ?”
Trong lúc cô ta đang nói, Hàn Minh Thư cũng không lên tiếng cắt ngang cô ta.
“Tôi cũng không hề muốn như thế. Dù sao thì anh ấy cũng đã có bạn gái rồi nếu như tôi cứ dây dưa mãi thì là người không có đạo đức. Thế nhưng Minh Thư à, rõ ràng tôi mới là người có hôn ước với anh ấy từ trước. Huống chi sau khi tôi đến tập đoàn nhà họ Hàn tôi cũng không làm gì, mỗi ngày đều phải đau khổ nhìn anh ấy ở cùng với bạn gái.”
Cuối cùng thì Hàn Minh Thư cũng lên tiế “Tôi biết cô không thể nào chấp nhận được. Nhưng mọi chuyện đều vô thường. Nếu như cô nói tới việc hôn ước là thật thì giữa hai người cũng chưa từng có bắt đầu. Thế nên tôi khuyên cô mau chóng rời đi đi. Nếu cuộc sống của cô quá khó khăn thì tôi có thể giúp cô. Nếu cô cứ ở đây mãi thì sẽ lún sâu, sẽ không cách nào rút ra được.”
Cuối cùng Hàn Minh Thư nhìn cô ta một cách kiên định, tựa như đang dẫn dắt: “Hiện giờ quả thật cô không có gì cả. Nhưng nếu cô đồng ý thì sau này cô vẫn sẽ có một cuộc sống mới. Tương lai của cô là vô thời hạn. Cô cần gì phải vì một người đàn ông mà khổ sở như thế chứ?”
Lời nói của cô đã ít nhiều gì mở được cánh cửa lòng của Hứa Yến Uyển…
Hứa Yến Uyển chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên mặt Hàn Minh Thư, cười nói: “Cô thật là thông minh, ăn nói rất tốt, cũng rất dịu dàng. Cô thật sự là giống với cô Hàn trước đây. Những lời vô vừa nói quả thật là những lời từ tận đáy lòng tôi. Nếu như tôi đồng ý thì tôi thật sự có thể bắt đầu lại đời mình. Thế nhưng Minh Thư à cô có hiểu rằng nếu muốn bắt đầu lại thì cần phải dũng cảm thế nào không? Bây giờ tôi thật sự rất sự. Tôi chỉ muốn giống như hồi đó, có thể ở bên cạnh anh ấy, biết được nhiều thông tin của anh ấy. Cho dù là biết được qua người khác cũng đủ rồi. Tôi cảm thấy cuộc sống cũng không có gì phải hối tiếc.”
“Cho dù sau này có nghe tin anh ấy kết hôn và sinh con thì cũng cảm thấy không có gì sao?”
Chỉ với một câu nói đã khiến sắc mặt Hứa Yến Uyển thay đổi, cô ta siết chặt vạt áo mình, đồng thời cắn chặt môi dưới.
Hàn Minh Thư cười tủm tỉm: “Nhìn Xem, tôi chỉ mới nói một chút mà cô đã không chịu nổi, vậy cần gì phải tiếp tục ở lại đây? Cô cần phải bắt đầu cuộc sống mới, cô mới có thể quên được việc này.
Cũng không biết Hứa Yến Uyển nghĩ gì, cô ta đột nhiên ngẩng đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng oán hận.
“Vậy tôi hỏi cô, nếu Dạ Âu Thần mất trí nhớ, thích một người phụ nữ khác thì cô sẽ đồng ý buông tay sao?”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư sửng sốt, không ngờ cô ta lại chủ động nhắc tới Dạ Âu Thần.
“Cô sẽ không, bởi vì anh ta là người duy nhất cô yêu, vì vậy cô không thể từ bỏ anh ta. Bây giờ thì sao? Cô lại thuyết phục tôi từ bỏ. Tại sao ngay từ đầu cô không từ bỏ?”
Muốn phản lại sao?
Hàn Minh Thư nhìn Hứa Yến Uyển một hồi, sau đó cong môi cười một tiếng.
“Cô sai rồi.”
“Cái gì?”
“Việc tôi không buông bỏ là vì tôi biết Âu Thần yêu tôi. Hai người chúng tôi là thật lòng yêu thương nhau, anh ấy chỉ quên mất thôi mà thôi chứ không phải không còn thích tôi vì thế tôi sẽ không bỏ qua. Nếu có một ngày anh ấy thích người phụ nữ khác vậy thì tôi sẽ không lưu luyến gì nữa.”