*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chết tiệt!
Dạ Âu Thần khó chịu nhìn chăm chằm vào vết đỏ nơi khoé mắt cô.
Người phụ nữ này làm từ nước hay sao? Giúp cô lau nước mắt một chút lại thành như thế này. “Không được khóc”. Giọng nói của anh rất khàn, đôi mắt đen sâu thẳm.
Thẩm Cửu từ trong vòng tay của anh ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng nhìn anh.
Ánh mắt đó như đang lên án anh, một lúc sau cô lại dùng sức giấy dụa: “Dù như thế nào anh cũng không tin tôi, tôi không cần anh đưa tôi đến bệnh viện”
Dạ Âu Thần không động, chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Cô lại giãy dụa một lúc, nhưng lần này Dạ Âu Thần siết chặt cổ tay cô.
“Tôi tin”. Thẩm Cửu sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: “Anh…anh nói gì?”
“Lang An, lái xe”.
Lang An gật đầu khởi động xe.
Sau khi xe chạy được một phút, Dạ Âu Thần thấy cô vẫn còn trầm mặc, lạnh lùng nói: “Nếu cô
không muốn đến bệnh viện, vậy tôi có thể giúp cô giải quyết bằng cách khác”
Bàn tay to lớn của anh giữ chặt cằm cô, đột nhiên cúi đầu hôn mạnh lên môi cô, mấy phút sau mới thả ra, thở dốc dựa vào trán cô nói: “Hay là cô muốn Dạ Y Viễn giải độc cho mình?”
Nghe đến tên Dạ Y Viễn, con ngươi của Thẩm Cửu co rút nhẹ, lắc đầu: “Đừng!” Phản ứng của cô hơi thái quá, khiến Dạ Âu Thần cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Cô kích động như vậy làm cái gì?”
Nhưng khi nghe cô nói đừng, từ đáy lòng Dạ Âu Thần vẫn hơi vui vẻ, môi mỏng chậm rãi cong lên: “Không muốn anh ta, vậy có muốn tôi không?”
Không muốn anh ta, vậy có muốn tôi không?
Thẩm Cửu bị câu nói này làm cho choáng váng, không đợi cô kịp phản ứng, cánh tay thon dài của Dạ Âu Thần đột nhiên vòng qua cổ cô, ngạo nghễ ôm cô vào lòng mình: “Trả lời câu hỏi!”
“ÁCh.. Trong một khoảnh khắc, Thẩm Cửu không biết phải trả lời như thế nào.
Cô không ngờ rằng Dạ Âu Thần lại sẽ hỏi vấn đề này, cô không thể hiểu nổi rốt cuộc trong lòng Dạ Âu Thần đang nghĩ cái gì.
Thẩm Cửu vô thức nuốt nước bọt.
Vấn đề này cô nhất định sẽ không trả lời.
Bất kể là muốn ai, cho dù … trong lòng cô thật sự thích Dạ Âu Thần và quả thực là muốn anh. Nhưng cô không thể nói rõ ra được.
Huống hồ, ai biết được nói ra rồi hậu quả sẽ như thế nào? Đến lúc đấy Dạ Âu Thần sẽ lại nói cô tùy tiện, không chung thủy.
“Đi bệnh viện đi” Cuối cùng cô nói một câu.
Môi mỏng của Dạ Âu Thần bất mãn nhếch lên: “Bây giờ biết mình phải trốn rồi à? Vậy thì cũng phải lựa chọn câu hỏi vừa nãy trước rồi mới đi bệnh viện.”
Thẩm Cửu cực kì khó chịu, anh lại dựa sát vào như vậy, nếu như không phải trước đây từng
trúng thuốc có dược tính quá mạnh thì đoán chừng lần này đã ngỏm rồi, còn đâu hơi sức nói chuyện với anh.
Cô quay đầu đi: “Tôi không muốn chọn”
“Không muốn chọn?” Dạ Âu Thần nguy hiểm nhìn cô: “Cô lại còn muốn chọn! Tôi mới là chồng của cô!” Anh dùng sức ghì chặt cô, môi mỏng mạnh mẽ áp lên, nụ hôn của anh nóng bỏng lại mạnh liệt, Thẩm Cửu khẽ kêu lên đau đớn.
Ý thức tỉnh táo vẫn còn mạnh mẽ vừa rồi giờ phút này hoàn toàn bị nụ hôn của anh đánh bại, cô định đẩy anh ra, nhưng cái ôm của Dạ Âu Thần quá mạnh, vững vàng như núi, cô vốn không thể đẩy được.
Thế là Dạ Âu Thần lại không nhẫn tâm nữa.
Chiếc váy đỏ trên người cô vốn đã vô cùng gợi cảm, lại thêm bị kéo rách, bờ ai cô đã lộ ra một nửa, như ẩn như hiện.
Dạ Âu Thần bất ngờ cúi đầu cắn vào bờ vãi trắng nõn của cô, lực không mạnh, nhưng vẫn đau. Thẩm Cửu khẽ lên tiếng: “Anh…đang làm gì vậy?”
“Để cho cô nhớ lâu” Giọng nói trầm thấp của Dạ Âu Thần hơi mơ hồ: “Sau này cô không được phép mặc chiếc váy này đi lại trước mặt người đàn ông khác, cũng không được phép mặc quần áo của người đàn ông khác, nghe rõ chưa?”
Thẩm Cửu không nói, vô thức đưa tay lên ôm cổ Dạ Âu Thần, cơ thể nhỏ nhắn xinh đẹp của cô dựa vào anh, ma sát, dường như rất thích nhiệt độ trên người anh.
Dạ Âu Thần dừng lại một lúc, lặp lại câu hỏi: “Đã nghe rõ chưa?”
Thẩm Cửu khó chịu, chỉ ừ hử một tiếng, ôm chặt cổ anh rồi ngẩng đầu lên, đôi môi mềm mại lại nóng bỏng của cô cắn lên hầu kết anh một cái.
Hành động này lập tức khiến toàn thân Dạ Âu Thần căng thẳng, trên trán nổi gân xanh, anh gỡ tay Thẩm Cửu ra, trầm giọng nói: “Chờ một chút, trả lời câu hỏi của tôi trước, nếu không … sẽ không để ý đến cô”
Nghe được có thể anh sẽ không quan tâm mình, Thẩm Cửu cũng ủ rũ, nói: “Vậy anh cứ mặc tôi, vứt tôi ở ven đường, để tôi tự sinh tự diệt”
Dạ Âu Thần cau mày.
Nghe những lời này, sao có vẻ như đang làm nũng?
Dạ Âu Thần không tức giận, nghi hoặc nhìn cô, giọng nói cũng dịu dàng hơn. “Thật muốn tự sinh tự diệt?”
Thẩm Cửu đỏ mắt nhìn anh rồi gật đầu một cách đáng thương.
Ánh mắt đó như đang nói, cô đã khó chịu lắm rồi, mau mau giúp cô.
Dạ Âu Thần cố gắng kiềm chế dục vong của bản thân, không để bị khiêu khích: “Nhưng cũng phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không”