Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1780




Chương 1780:

 

“Yến Uyển, nếu như em đồng ý thì bây giờ anh sẽ gọi điện thoại cho Hàn Thanh, sau đó hẹn thời gian…”

 

“Không!”

 

Đúng lúc Lâm Hứa Chính chuẩn bị nói câu tiếp theo thì Hứa Yến Uyển nhanh chóng ngắt lời anh ta, từ chối đề nghị của anh ta.

 

“Bây giờ em đã biến thành như vậy rồi, đã không còn là Hứa Yến Uyển lúc trước nữa, lúc bé là lúc bé, bây giờ là bây giờ, không cần phải quay lại như trước đâu.”

 

Hứa Yến Uyển nói xong thì đứng dậy, đi nhanh ra khỏi cửa. Ánh mắt Lâm Hứa Chính trở nên lạnh lùng, nhanh chóng vụt dậy đuổi theo cô ta.

 

“Lâm Hứa Chính?”

 

Hứa Yến Uyển ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cô ta không ngờ anh ta lại ngăn cản mình: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Muốn em gặp Hàn Thanh, muốn cho anh ấy biết chuyện em đi làm ở công ty anh ấy, đây mới là mục đích thực sự của anh, đúng chứ?”

 

Không thể không thừa nhận, Hứa Yến Uyển đã đoán trúng ý anh ta.

 

Quả thật Lâm Hứa Chính muốn nói cho Hàn Thanh biết chuyện này.

 

Hứa Yến Uyển nở một nụ cười đau lòng, ánh mắt thất vọng: “Không ngờ anh mở miệng xưng là anh trai em nhưng lại tính kế với em như vậy “Yến Uyển, sao chuyện này có thể gọi là tính kế được? Với tình cảnh này của em còn cậy mạnh thế sao?”

 

“Vì vậy, anh Lâm đang thương xót cho em sao?”

 

Hứa Yến Uyển bước từng bước lên áp sát người phía trước, đặt tay lên trái tim mình: “Anh cảm thấy chức vị của em quá thấp, cảm thấy em sống vô cùng thảm hại, hay là cảm thấy ba mẹ em mất rồi vô cùng đánh thương nên muốn giúp đỡ em sao? Coi em là ăn mày hả?”

 

Càng nói càng quá đáng, vốn dĩ Lâm Hứa Chính muốn khuyên nhủ cô ta nhưng lúc này chỉ còn lửa giận: “Hứa Yến Uyển!”

 

Hứa Yến Uyển đứng im tại chỗ.

 

“Nếu như em còn nhớ tới tình nghĩa hồi bé với anh thì em nên hiểu chúng ta là bạn bè, hơn nữa còn có cả tình cảm lớn lên bên nhau. Mà bạn bè giúp đỡ lẫn nhau là chuyện vô cùng bình thường, nhưng còn em thì sao? Rốt cuộc vì sao em lại nghĩ như vậy, cứ chống đối với bọn anh?”

 

Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau là chuyện vô cùng bình thường.

 

Đúng vậy, trước đây Hứa Yến Uyển cũng cho là thế, nhưng bây giờ tại sao cô ta lại không thể chấp nhận được chú?

 

Thấy cô ta không nói câu gì, Lâm Hứa Chính nói tiếp: “Không, anh phải sửa lại một chút, không phải em chống đối bọn anh.”

 

Trái tim Hứa Yến Uyển run rẩy, dường như cô ta đã đoán ra anh ta muốn nói câu gì.

 

Cô ta muốn ngắt lời anh ta nhưng đã không kịp nữa.

 

“Em chỉ đang chống đối Hàn Thanh mà thôi!”

 

Hứa Yến Uyển trợn mắt lên nhìn Lâm Hứa Chính.

 

Một lúc lâu sau, cô ta bật cười.

 

“Anh dựa vào đâu mà nói như thế?”

 

“Chẳng lẽ anh nói sai rồi sao?”

 

Lâm Hứa Chính mím môi, nghiêng người đi tới ngồi xuống cái ghế bên cạnh, ngón tay trỏ gõ lên bàn: “Em đồng ý tới gặp anh, ngồi nói chuyện với anh, nhưng anh vừa nhắc tới Hàn Thanh thì em cứ như con thỏ bị túm đuôi vậy, đây không phải chống đối thì là cái gì? Thế bây giờ để anh đoán thử vì sao em lại chống đối Hàn Thanh nhé?”

 

“Đừng nói nữa!”

 

Hứa Yến Uyển lại ngắt lời anh ta.

 

“Em không muốn nghe hay không dám nghe?”

 

“Lâm Hứa Chính!”

 

“Thực ra anh đã biết chuyện em thích anh ta từ lúc còn bé rồi.”

 

Cuối cùng Lâm Hứa Chính vẫn nói hết những lời trong lòng ra, Hứa Yến Uyển sững sờ, đứng ngây ra tại chỗ, ngơ ngác nhìn anh ta, không ngờ anh ta vẫn nói thẳng ra như thế.