Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1774




Chương 1774:

 

Khi Hàn Minh Thư đến nơi thì đã thấy Tiểu Nhan chờ sẵn ở cổng.

 

Hàn Minh Thư không tới một mình mà còn dẫn theo cả Dạ Âu Thần và Giá Nhỏ.

 

Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Tiểu Nhan giật giật. Cô ấy kéo Hàn Minh Thư rồi nói: “Mặc dù tớ rất muốn gặp Giá Nhỏ nhưng cậu đừng tuỳ tiện đưa con bé đến những nơi như thế này chứ. Ở đây có rất nhiều vi khuẩn gây bệnh nên tốt nhất cậu đừng đưa Giá Nhỏ vào trong.

 

Sau khi nghe Chu Tiểu Nhan nói vậy thì Hàn Minh Thư cũng cảm thấy có lí. Vì vậy cô quay lại nhìn Dạ Âu Thần và nói: “Vậy anh cùng Giá Nhỏ về nhà đi, em đi với Tiểu Nhan một lúc Nghe thấy vậy sắc mặt Dạ Âu Thần lập tức trở nên lạnh lùng.

 

“Chẳng lẽ anh lại muốn đưa con gái của chúng ta vào bệnh viện à? Trong này có rất nhiều vi khuẩn đấy.”

 

Dạ Âu Thần lạnh lùng nói: “Thế thì anh sẽ để Giá Nhỏ ở đây cho tài xế trông.”

 

Hàn Minh Thư nhìn chằm chằm anh và nói: “Đây làcon gái của anh. Sao anh có thể đưa con bé cho tài xế trồng được chứ? Nếu tài xế đưa con gái anh đi thì sao?”

 

Thực ra thì cô biết chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra bởi vì tài xế nhà họ Dạ đều rất đáng tin cậy. Cô chỉ cố ý nói câu này để trêu chọc anh mà thôi.

 

Sau khi nghe thấy Hàn Minh Thư nói vậy, người tài xế đứng bên cạnh mặt đỏ bừng, sau đó vội vàng bước ên trước để giải thích: “Tôi tuyệt đối không phải là người như vậy. Tôi có thể lấy nhân cách của mình ra đảm bảo.”

 

Hàn Minh Thư hơi ngẩn ra, cô nhìn về phía Dạ Mạc Thậm.

 

Người tài xế thấy vậy liền nói: “Hai người cứ yên tâm. Tôi đã làm tài xế ở nhà họ Dạ nhiều năm rồi. Nếu tôi làm chuyện như vậy thì là do tôi không muốn sống nữa.”

 

Hàn Minh Thư vỗ vai tài xế và nói: Tôi tin tưởng ông mà, tôi chỉ nói đùa vậy thôi. Ông đừng căng thắng”

 

Sau khi Hàn Minh Thư giải thích thì tài xế suýt nữa đã khóc vì vui mừng: “Thật sao, cô tin tưởng tôi ư?”

 

“Tất nhiên là như vậy rồi.”

 

Lúc này Dạ Âu Thần đang ôm Giá Nhỏ ở bên cạnh sắc mặt lập tức tối sầm lại. Thấy vậy, Hàn Minh Thư đi tới véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Giá Nhỏ và nói: “Con với ba ở đây chờ mẹ nha. Mẹ với dì đi vào bệnh viện một chút, khi nào xong việc sẽ ra tìm con và ba.

 

Giá Nhỏ ngây ngốc cười đáp lại cô.Dạ Âu Thần hiển nhiên không vui, anh quét ảnh mắt của mình về phía Tiểu Nhan. Thấy vậy Tiểu Nhan nhanh chóng tránh đi ánh nhìn ấy.

 

Cô ấy đầu có cướp vợ của anh đi đâu. Cô ấy chỉ mượn Hàn Minh Thư một lúc thôi mà. Có cần nhìn cô ấy một cách đáng sợ như vậy không?

 

Sau đó, Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan cùng nhau rời đi, đi được một đoạn đường, ánh mắt sắc bén phía sau biến mất.

 

Chu Tiểu Nhan che mặt sợ hãi nói: “Tớ sợ chết khiếp mất, sao Dạ Âu Thần mỗi ngày đều lẽo đẽo theo cậu như một đứa trẻ vậy. Anh ấy không có việc gì làm à mà còn theo cậu đến tận bệnh viện thế?”

 

Khi bị Tiểu Nhan hỏi, trên mặt Hàn Minh Thư cũng tỏ ra bất lực và nói: “Làm sao mà tớ biết được. Từ khi khôi phục trí nhớ anh ấy trở nên rất dính người, như thể anh ấy sợ tớ sẽ biến mất không bằng ấy.”

 

Không phải hồi đó người biến mất là anh sao. Muốn lo lắng thì cũng nên tự lo lắng cho chính mình chứ. Bây giờ anh trở nên rất dính người, không chỉ có mình anh mà còn có cả Giá Nhỏ nữa.

 

Nếu không phải đã từng nhìn thấy kỹ năng quản lý công việc của anh trước đây thì có khi Hàn Minh Thư sẽ nghĩ Mạc Thậm muốn trở thành một người ăn bám mất.

 

Nhưng Hàn Minh Thư không bận tâm chút nào, nếu Dạ Âu Thần thực sự muốn trở thành một người ăn bám thì cô cũng không quan tâm.

 

Mặc dù số tiền cô kiếm được chẳng là gì so vớilợi nhuận của Tập đoàn nhà họ Dạ nhưng việc nuôi anh và hai đứa con là không thành vấn đề.

 

Nghĩ đến đây Hàn Minh Thư không khỏi thở dài. Lúc đầu khi ở bên Lâm Giang, cô nghĩ rằng mình sẽ sống một cuộc sống bình thường. Nhưng không ngờ cuộc sống của cô lại thay đổi một cách chóng mặt như vậy.

 

“Đúng rồi, đột nhiên cậu kêu tớ cùng cậu đến bệnh viện để làm gì thế. Có chuyện gì sao?”

 

Hàn Minh Thư lấy lại sự tỉnh táo của mình và hỏi Tiểu Nhan.

 

Khi bị cô hỏi, đôi má trắng nõn của Tiểu Nhan đột nhiên đỏ ửng lên, cô ấy ngập ngừng nói: “Tớ muốn nói với cậu một bí mật này, nhưng cậu phải hứa là không được nói cho người khác biết nhé.”

 

“Có việc gì thì cậu cứ nói đi.”

 

“Nhưng cậu phải hứa đi đã, ngoại trừ hai chúng ta thì nhất định không được để cho ai biết nhé.”

 

Tiểu Nhan nhìn chằm chằm vào Hàn Minh Thư với thái độ nghiêm túc.