Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1756




Chương 1756:

 

Thật sự là biến đổi bất ngờ, vẫn là chờ về nhà rồi lại thử đi, ở trong nhà hàng này, nếu như một lúc lại có người đến gõ cửa phòng rửa tay của cô,như thế cô sẽ bị dọa đến đau tim mất.

 

Nghĩ thế, Tiểu Nhan nhét đồ vật vào trong chỗ trống của túi xách, người bên ngoài lại bắt đầu gào.

 

“Chị Tiểu Nhan ơi, chị sắp xong chưa thế? Em thật sắp không nhịn nổi… Có thể nhanh lên không ạ?”

 

Tiểu Nhan bị cậu ta giục đến cái trán run lên, vừa nói: “Được được rồi, lập tức ra, cậu nhẫn một chút.”

 

Cô cấp tốc thu dọn xong đồ đạc, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

 

Người trước mặt chạy vội đẩy cô ra để tiến vào toilet, sau đó phịch một tiếng đóng cửa lại.

 

Tiểu Nhan nếu đi chậm một chút, lập tức sẽ bị cánh cửa đập vào, côcó chút im lặng, nhưng vẫn vuốt một cái mồ hôi, sau đó xách túi rời đi.

 

Lúc cô đi ra, La Tuệ Mỹ nghỉ ngờ nhìn chằm chằm cô.

 

“Vừa không phải nói muốn đi bệnh viện à? Làm sao nhanh như vậy đã trở lại, còn có một mực ngồi trong toilet làm gì nhỉ?”

 

Ấn đường của Tiểu Nhan nhảy một cái, giải thích nói: “Con hơi bị tiêu chảy, cho nên mới ở trong toilet, về phần tại sao không có đi bệnh viện, là bởi vì đột nhiên con không không thoải mái nữa, mẹ hỏi cái này làm gì thế ạ?”

 

“Cái con bé chết tiệt kia, mẹ hỏi con nhiều như vậy còn không phải quan tâm đến con à? Con xem con nói gì thế?”

 

Tiểu Nhan lè lưỡi một cái, nhìn thoáng qua số lượng khách của ngày hôm nay, đề nghị: “Việc buôn bán hôm nay hình như rất bình thường, nếu không con đi về trước nhé?”

 

“Ừm, trở về đi.”

 

Sau khi được La Tuệ Mỹ đồng ý, Tiểu Nhan lập tức nhanh chóng thu dọn đồ đạc về nhà.

 

Mà lúc này, bên trong văn phòng của tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Hàn, Lâm Hứa Chính đang ngồi ở trước sô pha, câu có câu không nói chuyện với Hàn Thanh.

 

Thế nhưng nói tới nói lui, đều không có vài câu đứng đắn, Hàn Thanh phải xử lý công việc, kết quả Lâm Hứa Chính một mực ngồi ở đó nói chuyện, thỉnh thoảng chặn ngang suy nghĩ của anh.

 

Sau hai lần, Hàn Thanh ngẩng đầu lên, ánh mắt không có y tốt nhìn anh ta. Lâm Hứa Chính lập tức cười nói: “Cậu không cần phải để ý đến tôi đâu, cậu cứ tiếp tục, tôi nói chuyện của tôi, cậu làm việc của cậu.”

 

Hàn Thanh: “…”

 

Anh ta ở đây nói chuyện, quấy nhiễu suy nghĩ của anh, anh còn có thể làm việc gì?

 

Lâm Hứa Chính hiếm khi sẽ chạy đến nơi này của mình, trừ phi có chuyện quan trọng muốn nói cho mình, nghĩ đến đây, Hàn Thanh thả bút máy trong tay ra, quay lưng về phía sau, ngồi tựa vào ghế, ánh mắt hờ hững mà nhìn chằm chằm Lâm Hứa Chính.

 

“Đột nhiên tới công ty tìm tôi, có việc gì à?”

 

Đầu ngón tay của anh gõ nhẹ mặt bàn, vẻ ngoài không chút để ý.

 

Mà Lâm Hứa Chính thấy thế lại nhíu mày: “Thế nào, anh em chúng ta đã nhiều năm, tôi tới công ty tìm cậu một chuyến đều không được? Chỉ có cô gái nhỏ họ Hứa nhà cậu có thể đến tìm cậu à?”

 

Hàn Thanh: “…”

 

Anh đưa tay xoa xoa mi tâm của mình, có chút không kiên nhẫn: “Cậu rốt cuộc là có chuyện gì? Nói thẳng đi, nói chuyện xong tôi còn phải làm việc.”

 

“A, cậu cái người này… Trước kia lúc không có bạn gái chỉ biết công việc còn chưa tính, làm sao bây giờ nói chuyện yêu đương với bạn gái mà vẫn là kẻ nghiện công việc vậy, không thể quan tâm bạn gái của cậu nhiều hơn một chút à?”

 

Nếu là anh quan tâm nhiều hơn một chút, chỉ không cho phép phát hiện một chút mánh khỏe, Tiểu Nhan cũng không cần tự mình lén la lén lút chạy đến tiệm thuốc đi mua que thử thai.

 

Hết lần này tới lần khác anh ta nhận cô em gái kia, sau đó em gái nhà anh ta lại yêu cầu người làm anh trai như anh ta, không thể đem chuyện này nói ra.

 

Lâm Hứa Chính ngược lại có thể đáp ứng giữ bí mật hộ cô, nhưng miệng lại có chút ngứa.

 

Luôn cảm giác mình biết chuyện gì rất ghê gớm, không nói ra thật sự là rất thiệt thòi, cho nên Lâm Hứa Chính cảm thấy mình nhất định phải nói ra chút gì đó, nhưng đã đồng ý giữ bí mật với người ta, cho nên anh ta lại không thể nói thẳng, cho nên chỉ có thể nhắc nhở anh một chút.

 

Dù sao chuyện này là chuyện của hai bên, cô bé kia nếu như một mực không dám nói ra, Hàn Thanh lại một mực không biết, vậy chẳng phải là khiến cô bé nhà người ta tủi thân à?