Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1716




Chương 1716:

 

Trong hai người đang bị nói, có một người cũng khá là ngu ngốc, nghe người ta nói thế, cô ta lại còn tò mò nhìn dáo dác xung quanh, rồi biểu cảm có hơikhó hiểu nói: “Ruồi ở đâu vậy, tại sao tôi lại không nhìn thấy chúng? Hơn nữa tôi cũng không có ngửi được mùi gì lạ cả, chúng đến từ đâu đến…

 

Chưa kịp nói hết lời, cô ta đã bị người bạn đi chung của mình cắt ngang: “Đồ ngu!”

 

Người đó bị bạn đi chung mắng là ngốc, chớp mắt không hiểu rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.

 

“Ngu xuẩn! Đừng có làm mất mặt nữa, hai mẹ con Giang Tiểu Bạch chửi chó mắng mèo đấy, họ đang nói về chúng ta đó!”

 

“Chúng ta à!?”

 

“Đúng vậy!”

 

Người phụ nữ tức giận trả lời lại một câu, sau đó nhìn về phía Giang Tiểu Bạch: “Tôi nói này, Giang Tiểu Bạch, cô định làm gì thế? Ngày thường mấy người cũng chỉ xếp hạng ba, cũng nhận được không ít sự lạnh nhạt và khinh bỉ của bà ta đúng chứ? Bà ta là một người có quan niệm cổ hủ, thêm cả chuyện có tư tưởng trọng nam khinh nữ, ba của cô vì đã sinh ra một đứa con gái như cô, so với việc bà ấy đã từng sinh ra được ba đứa con trai, cô chính là cái gai trong mắt của bà ấy, bây giờ tôi chỉ nói có vài câu như vậy, cô có cần thiết phải ra mặt đáp lại như thế không?”

 

Nghe vậy, Giang Tiểu Bạch khinh bỉ lạnh lùng cười một tiếng, đi về phía trước hai bước, đến gần cô ta, giọng điệu nhẹ nhàng bay bổng.

 

“Bà dì này nói chuyện thật là buồn cười, dì đứng trước mặt tôi nói xấu nhà họ Giang, chẳng lẽ tôi không phải người nhà họ Giang sao? Nghe dì nói xấungười nhà mình thì tôi còn phải đội ơn dì nữa à? Bình thường bà nội tôi đối xử với tôi như thế nào, trong lòng tôi tự hiểu rõ, nhưng đó cũng là việc riêng tư của Giang Tiểu Bạch tôi đây, có liên quan gì đến một người ngoài như dì hả?”

 

Đỗ Tiêu Vũ tiến đến gần vỗ vỗ vai Giang Tiểu Bạch, giọng điệu hòa hợp nói: “Tiểu Bạch, sao con lại có thể nói chuyện với dì này như thế được? Có biết lễ phép không vậy? Mặc dù dì ấy là người ngoài nhưng dù sao dì ấy cũng đang ăn no nên rửng mỡ mà thôi, nên mới thích nói chuyện phiếm của người khác, chúng ta hãy rộng lượng một chút, đừng có so bì với người ta nhé.”

 

Lời nói của bà ấy nghe có vẻ rất hào phóng, nhưng lại mạnh mẽ bồi thêm một dao.

 

Người phụ nữ đó bị hai mẹ con Giang Tiểu Bạch bủa vây cả hai phía, rất nhanh chóng đã chịu thua.

 

“Các ngươi, các ngươi thật sự là làm tốt không được trả ơn, tôi như thế này là thể hiện sự bất bình ra giùm các người đấy!”

 

Giang Tiểu Bạch vểnh môi: “Là đang thể hiện nỗi bất bình, hay là để thỏa mãn ý nghĩ ghen tị nhỏ nhoi trong tim của mình vậy hả? mặc dù tâm tư dì có chút hẹp hòi, nhưng dì phải tự mình che giấu nó đi chứ, đừng có lúc nào cũng biểu lộ nó ra ngoài, giống như trường hợp hôm nay nói chuyện không biết giữ mồm giữ miệng, có thể mọi người đều biết rằng Giang Tiểu Bạch tôi đây là một người có một tính khí xấu, nói không chừng nếu dì cứ tiếp tục như thế này, tôi có thể làm những chuyện mà ngay cả bản thân tôi cũngkhông thể dự đoán được trước đấy.

 

Đỗ Tiêu Vũ: “Tiểu Bạch, con bình tĩnh lại chút đi, con là con gái đấy.”

 

Đám đông những người đang đứng xung quanh đó để xem:…..

 

Ông ba nhà họ Giang cưới người phụ nữ này thật sự lợi hại, sinh ra một đứa con gái phải gọi là độc địa nhẫn tâm, không biết ngày thường ông ba nhà họ Giang này ở nhà có địa vị như thế nào nữa, chắc có lẽ là rất thảm đấy.

 

Mọi người thầm nghĩ trong lòng.

 

Cũng ngay lúc này, ông ba nhà họ Giang, cũng là ba của Giang Tiểu Bạch và chồng của Đỗ Tiêu Vũ, đột nhiên đi qua bên đây. Đầu tiên ông ấy tìm trong đám đông rất lâu, sau khi nhìn thấy vợ và con gái của mình, trên khuôn mặt xuất hiện một nụ cười, rồi sau đó nhanh chóng bước đến trước mặt hai mẹ con này.

 

“Tiêu Vũ, Tiểu Bạch, tại sao hai người vẫn còn ở đây mãi thế, phải sang mừng thọ cho mẹ rồi.”

 

Cha của Giang Tiểu Bạch, cũng chính là Giang Ngạn Kha.

 

Mặc dù nhan sắc của Giang Ngạn Kha không bằng xuất sắc bằng Đỗ Tiêu Vũ, nhưng ông ấy cũng là một người có vẻ ngoài ưa nhìn, cộng thêm việc ông ấy chăm chút cho bản thân rất gọn gàng, trên mặt không có những cọng râu dư thừa, cũng không bóng bẩy như đại đa số đàn ông khác, trông có vẻ rất là vừa lòng bắt mắt, thậm chí còn cực kỳ có sức hấp dẫn như một người đàn ông tuổi trung niên.

 

Ông ấy là người có văn hóa, ở trước vợ của mình còn có chút ngốc nghếch, hơn nữa còn rất nghe lời vợ và con gái Mọi người đều cho rằng ông ấy không có địa vị gì ở nhà, nhưng có ai biết rằng Giang Tiểu Bạch đã nhanh chóng nảm lấy cánh tay của ba mình, giọng điệu dịu đi rồi nói: “Ba, ban nãy ở bên đó của ba có quá nhiều người rồi, cho nên con và mẹ mới đến đây nói chuyện với mọi người một chút đó mà.”

 

Giang Tiểu Bạch ôm lấy cánh tay trái của Giang Ngạn Kha, Đồ Tiêu Vũ cũng tự nhiên móc vào cánh tay phải của Giang Ngạn Kha.

 

“Đúng vậy đấy ông xã, có quá nhiều người ở đó, sang bên đó cũng không thể chúc thọ được, cho nên em và Tiểu Bạch đã ở đây đợi một lát trước, vừa rồi nói chuyện với mọi người cũng khá vui đấy.”

 

Những người vừa chứng kiến trận chiến bằng lời nói lúc ban nãy: “…”

 

Nói chuyện cũng khá vui?