Lúc nửa đêm, Thẩm Cửu vén chăn ngồi dậy, đi chân đất ra khỏi phòng, rồi đi tới thư phòng, nhặt bản hợp đồng và tấm thẻ mà Dạ Âu Thần đã vứt vào trong thùng rác ra, lúc cầm hai thứ này trong tay cô không khỏi bật khóc.
Tên Dạ Âu Thần khốn khiếp.
Cô mang hai thứ này về, thế mà anh chẳng thèm liếc nhìn đã ném thẳng vào thùng rác.
Giống hệt như trước đây, anh cũng chẳng hề để tâm khi tặng mấy thứ này cho cô.
Mấy thứ này vốn không thuộc về cô, nên cô không thể nhận nó.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của anh, trong lòng Thẩm Cửu không khỏi khó chịu.
Trong thư phòng tối tăm, vang lên tiếng khóc bị đè nén.
Một lúc sau, Thẩm Cửu mới lau nước mắt trên mặt mình, rồi cầm bản hợp đồng và tấm thẻ về phòng nằm ngủ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hôm sau cô lại tranh thủ đi tới trung tâm thương mại tìm chị Tinh.
“Chị Tinh, trung tâm thương mại này của chúng ta khoảng bao nhiêu tiền?”
Chị Tinh híp mắt nhìn cô: “Sao cô lại đột ngột hỏi câu này?”
“Tôi chỉ muốn biết giá trị của trung tâm thương mại này, chị Tinh có thể nói cho tôi biết không?”
“Cô cũng thấy rồi đó, trung tâm thương mại này lớn như thế, lợi nhuận một tháng gần chục tỷ đồng, hơn nữa còn đang là mùa ế hàng, cô cảm thấy trung tâm thương mại này có giá bao nhiêu?”
Nói cũng đúng, Thẩm Cửu gần như không thể ước tính được giá trị của trung tâm thương mại này.
Xem ra tạm thời cô không thể nào mua lại được, Thẩm Cửu cắn môi, bắt đầu suy nghĩ cách ứng phó.
Nhưng chị Tinh lại nói chính xác tâm tư của cô: “Có phải cô đang muốn mua lại trung tâm thương mại này đúng không?”
Thẩm Cửu nghe vậy thì cười hơi lúng túng: “Chuyện này rất buồn cười đúng không? Tôi cũng không biết… tại sao tôi lại có suy nghĩ này nữa?”
“Không.” Nhưng chị Tinh lại khẽ cười nói: “Nếu cô nói như vậy thì cô đúng là một cô gái rất biết suy nghĩ, không muốn dựa dẫm vào Âu Thần, nên tôi ủng hộ cô.”
Đôi mắt vốn đang u sầu của Thẩm Cửu nhất thời sáng bừng, ngẩng đầu vui vẻ nhìn chị Tinh.
“Chị thật sự ủng hộ tôi à? Nhưng… chị cũng nói rồi đó, giá trị của trung tâm thương mại này không thể ước tính được, nên tôi… hoàn toàn không mua nổi.”
“Tôi cảm thấy cô không cần phải mua nó, cô gái ngốc à, cô hoàn toàn có thể tính phần trăm lợi nhuận tháng tiếp theo là bao nhiêu, rồi trả cho Dạ Âu Thần. Sau đó cô xem số dư còn lại của mình là bao nhiêu, cô tưởng quản lý một trung tâm thương mại đơn giản như thế à? Cô bỏ ra nhiều sức lực như vậy đồng thời cũng phải nhận được nhiều báo đáp, mà Dạ Âu Thần cũng không chịu thiệt.”
Nói đến đây, chị Tinh chỉ có thể thầm thở dài.
Chị cũng không biết rốt cuộc mối quan hệ giữa Dạ Âu Thần và Thẩm Cửu là gì nữa? Rõ ràng Thẩm Cửu rất bất an khi cầm đồ của anh, hơn nữa luôn muốn tính toán rõ ràng với anh, nếu quả thật là vậy thì Dạ Âu Thần hỏng bét rồi.
Nhưng gần đây chị không có cơ hội gặp mặt Dạ Âu Thần, nên không hiểu rõ rốt cuộc tình huống như thế nào.
“Thật ư?” Thẩm Cửu ngạc nhiên.
“Tất nhiên rồi, nhưng cô phải đẩy lợi nhuận trung tâm thương mại lên mới được, cô nghĩ cách đi.”
Thẩm Cửu bỗng hăng hái gật đầu: “Được!”
Sau đó Thẩm Cửu ký vào danh sách bảng lương, rồi trở về công ty chăm chỉ làm việc, lúc ăn cơm hoặc thời gian rảnh rỗi cô luôn học cách kinh doanh thế nào, đặc biệt tới tiệm sách mua rất nhiều sách liên quan đến việc kinh doanh.
Mỗi ngày trừ lúc làm việc và nghỉ ngơi, thì cô luôn tập trung vào việc nghiên cứu.
Có thể nói một khi cô cắm đầu vào thì khó mà rút ra được.
Có những động lực để bước tới thế này, Thẩm Cửu mới nhận ra mình đã không còn thời gian để suy nghĩ lung tung nữa, trước đây cô luôn xoắn xuýt chuyện của Dạ Y Viễn, và mối quan hệ giữa cô và Dạ Âu Thần.
Nhưng sau khi cô có chuyện quan trọng hơn để làm, cô mới nhận ra mấy chuyện này không hề ngăn cản được cô.
Chỉ có khi rảnh rỗi, hoặc lúc đêm khuya yên tĩnh, Thẩm Cửu mới chợt nghĩ tới mấy vấn đề xoắn xuýt này.
Nhưng… cô vẫn chưa biết mình nên giải quyết thế nào, đành phải để nó trôi qua từ ngày này qua ngày khác.
Còn Hàn Mai Linh lại như làm chuyện áy náy, mấy ngày nay cô ấy luôn gửi quà cho cô, chỉ mới trôi qua một tuần mà cô đã nhận được bốn món quà từ Hàn Mai Linh rồi.
Mãi đến hôm nay, Hàn Mai Linh lại gửi quà đến trước cửa nhà cô, Thẩm Cửu thật sự không thể chịu đựng được nữa.
“Mai Linh, gần đây cậu xảy ra chuyện gì vậy, cứ tặng quà cho tớ miết.”
Hàn Mai Linh nghe vậy thì lúng túng phất tay: “Chẳng phải lúc trước tớ đã giải thích rồi ư? Tớ chỉ tiện tay mang tới đây thôi, cậu xem… bản thân tớ cũng có một phần này. Chúng ta vốn là bạn thân của nhau, tất nhiên phải xài đồ giống nhau rồi đúng không?”
“Chuyện này không phải không được, nhưng mấy thứ này quá đắt, cậu không cần phải mua mọi thứ cho tớ, sau này cậu đừng tặng cho tớ nữa.”
Hàn Mai Linh không nói gì nữa, Thẩm Cửu im lặng một lát rồi hỏi cô ấy: “Mai Linh, có phải cậu cảm thấy có lỗi với tớ đúng không?”
Hàn Mai Linh nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn cô như chim sợ cành cong, giọng điệu cũng trở nên hốt hoảng lúng túng: “Cửu, Cửu Cửu, sao cậu lại nghĩ như vậy?”
“Nếu cậu không cảm thấy có lỗi với tớ, vậy tại sao cậu phải liên tục tặng quà cho tớ như thế? Thật ra…” Cô ngừng một lát rồi nói tiếp: “Nếu là vì chuyện kia thì cậu hoàn toàn không cần cảm thấy có lỗi với tớ, bởi vì… cả cậu và tớ đều không ngờ tới kết quả đó.”
Trước khi bắt đầu điều tra, Thẩm Cửu chưa từng nghĩ tới người đó sẽ là Dạ Y Viễn.
Mặc dù đến giờ cô vẫn chưa dám tin.
Hàn Mai Linh ngước mắt lên nhìn cô.
“Cửu Cửu, có phải cậu không tin tớ?”
Thẩm Cửu nghe vậy thì sửng sốt một lát, rồi lắc đầu: “Tớ tin cậu, nhưng… trong lòng tớ không chấp nhận được.”
Hàn Mai Linh lặng lẽ nhìn cô.
“Vậy… cậu có thích Dạ Âu Thần không?”
Cô có thích Dạ Âu Thần không? Thích không? Nếu là trước đây, Thẩm Cửu có thể trả lời rất chắc chắn, là cô không thích anh.
Nhưng giờ… chính cô cũng đang xoắn xuýt.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu cười nhạt: “Tớ không thích.”
Nhưng ánh mắt Hàn Mai Linh lại hơi ảm đạm: “Cửu Cửu, cậu thay đổi rồi.”
“Tớ thay đổi rồi?”
“Nếu lúc trước tớ hỏi cậu câu này, chắc chắn cậu sẽ trả lời rất dứt khoát, chứ không do dự như bây giờ.”
Thẩm Cửu: “… Thật ư?”
Chính cô cũng không biết chuyện này.
Hoặc cô đã quên mất rồi…
Hàn Mai Linh cụp mắt, không hiểu vì sao tâm trạng lại trở nên sa sút, một lúc sau tầm mắt của cô nhìn vào bụng Thẩm Cửu.
“Vậy có phải cậu… không định nói rõ chuyện này cho Dạ Y Viễn biết đúng không?”
Thẩm Cửu không chú ý đến tâm trạng của Hàn Mai Linh, bởi vì trong lòng cô cũng rất xoắn xuýt.
“Trước mắt tớ vẫn chưa chắc, nhưng… tớ cảm thấy anh ta sẽ không đời nào thừa nhận đứa bé, hơn nữa, một khi nói ra chuyện này, chắc chắn sẽ là một vụ bê bối với nhà họ Dạ bọn họ.”
“Vậy chuyện này phải làm sao?” Hàn Mai Linh bỗng kích động: “Dù bê bối đến đâu thì tối hôm đó anh ta cũng là người đàn ông kia, là ba của đứa bé trong bụng cậu! Chẳng lẽ cậu không muốn tìm ba ruột cho con mình ư? Hay cậu thích Dạ Âu Thần? Cậu muốn để Dạ Âu Thần là chú đứa bé làm ba tương lai của nó à?”
Câu nói này đã đả kích Thẩm Cửu mạnh mẽ.
Cô ngơ ngác nhìn Hàn Mai Linh ở trước mặt, cảm thấy cô ấy đã đấm vào mặt mình.
Đúng vậy, sao cô có thể… để cho Dạ Âu Thần thừa nhận đứa bé trong bụng mình chứ?