Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1602




Chương 1602:

 

“Có thể thấy người đàn ông như ba con đáng quý đến dường nào, người đàn ông này bất chấp trong tiết trời mưa to để đến đưa dù cho mẹ mà không vì bất kỳ mục đích nào cả, chỉ sợ là mẹ cũng sẽ không tìm ra được người thứ hai ở trên đời này đâu.”

 

Bà Giang nổi giận, bởi vì bà ấy thấy Giang Tiểu Bạch nói rất đúng, mà bà ấy lại không lý do gì để phản bác cô ấy.

 

Dù thì bà Giang cũng đã kết hôn được nhiều năm rồi, có thể nói là bà ấy hoàn toàn được cưng chìu đến tận trời cao, bà ấy chẳng cần làm gì cả, chỉ cần phụ trách việc xinh đẹp như hoa là được rồi. Giang Tiểu Bạch biết rõ đây là cách để thuyết phục bà Giang, nên cô ấy đã cười híp mắt mà ôm lấy cánh tay của bà ấy: “Mẹ, nếu con may mắn như mẹ, tìm được một người đàn ông giống như ba thì tốt quá, một người đàn ông thích mẹ thật lòng, họ sẽ không để ý đến vẻ ngoài của mẹ đâu, thế nên con ăn mặc bình thường một chút để đi xem mắt, cũng không có gì là không đúng, mẹ nói có phải hay không?”

 

“Ha ha” Bà Giang cười lạnh lùng một tiếng: “Con đừng nghĩ rằng con lôi ba con ra thì mẹ sẽ bỏ qua cho con, con mau quay về phòng của con mà trang điểm ngay đi. Nếu hôm nay con không trang điểm, không ăn mặc cho đẹp một chút thì nửa tháng sau con cũng đừng hòng nghĩ tới việc quay về”

 

“…

 

Giang Tiểu Bạch: “…

 

Hai phút sau, Giang Tiểu Bạch bị bà ấy đẩy vào trong phòng.

 

Căn phòng ấy là do bà Giang chuẩn bị cho cô ấy, nên cũng có rất nhiều đồ vật xa lạ với Giang Tiểu Bạch, chẳng hạn như cái váy màu sắc rực rỡ, đôi giày cao gót gần như trong suốt, các loại màu son và phấn mắt.

 

Có vẻ như bà Giang đã chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ rồi.

 

Tất cả là vì để cho cô ấy đi xem mắt, bà ấy đúng thật là siêng.

 

Giang Tiểu Bạch cũng không hề cảm thấy lo lắng, cô ấy cầm chiếc điện thoại di động lên, nằm lên giường và nhắn tin cho người bạn thân của cô ấy – Phương Đường Đường.

 

Sau khi Phương Đường Đường biết được tin cô ấy bị mẹ gọi về nhà để đi xem mắt, thì cô đã không nhịn được mà cười hả hê ở bên kia.

 

“Giang Tiểu Bạch, cậu mà cũng có ngày hôm nay sao ha ha ha, về nhà đi xem mắt? Cậu không lo tìm bạn trai, bây giờ thì hay chưa? Bị mẹ cậu bắt về đi xem mắt”

 

Khuôn mặt của Giang Tiểu Bạch hiện lên đầy vẻ buồn rầu: “Cậu còn cười tớ? Cậu có tin lần sau cậu đi tìm nam thần của cậu, tớ sẽ không giúp cậu không?”

 

Nghe vậy thì Phương Đường Đường lập tức tỏ ra nghiêm túc: “Tiểu Bạch, cậu đúng thật quá đáng thương, tại sao bác gái lại có thể làm như vậy chứ? Cái người bạn trai này có cũng được mà không có cũng được mà, cậu đã không muốn tìm bạn trai thì bác gái cũng không nên ép cậu mới đúng chứ”

 

“…

 

Giang Tiểu Bạch: “…

 

“Làm sao bây giờ? Bà ấy bảo tớ ăn diện, nếu không thì bà ấy sẽ không cho tớ về nhà nữa, nhốt tớ nửa tháng mất”

 

“Nửa tháng thì nửa tháng thôi, có người ở nhà nấu cơm cho cậu ăn, cậu ăn xong thì đi ngủ, ngủ dậy rồi lại tiếp tục ăn, có vấn đề gì sao?”

 

“Có vấn đề gì ư? Cậu xem tớ là người sống lang thang đây đó vô công rỗi nghề à? Không cần viết bản thảo luôn?” Giang Tiểu Bạch không biết làm gì khác hơn là gào to lên.

 

“Cũng đúng… Nếu không thì… Hay là cậu đi coi mắt đi?”

 

“Gì?

 

“Khụ khụ, ngoại trừ đi xem mắt thì cậu vẫn có những sự lựa chọn khác, như là tìm người đóng giả làm bạn trai cậu, rồi dẫn anh ta tới ra mắt mẹ cậu để bà ấy hoảng hốt một chút, rất có thể là sau này bà ấy sẽ không ép cậu đi xem mắt nữa?”

 

Giang Tiểu Bạch nghe xong phương án này thì cười lạnh lùng một tiếng.

 

“Này là cái biện pháp quỷ gì thế? Cậu có tin là tớ vừa dẫn bạn trai về ra mắt bà ấy một cái là bà ấy sẽ lập tức ép tớ cưới ngay không?”

 

Phương Đường Đường đáp lại: “Bác gái thật đáng sợ”

 

“Tớ cũng thấy bà ấy có hơi đáng sợ, rõ ràng là bà ấy được tự do yêu đương, sao đến tớ thì lại không được chứ? Còn nói gì mà tớ lớn tuổi rồi? Rõ ràng là tớ vẫn còn là một cô gái trẻ mài”

 

“Phụt- Cậu đừng có dát vàng lên mặt cậu nữa được không? Cậu vẫn còn là một cô gái trẻ ư? Cậu cũng sắp ba mươi rồi đấy chứ!”

 

“… Nghiêm túc mà nói, cậu mau đến giúp tớ đi, tớ không muốn bị kẹt ở trong nhà nửa tháng đâu”

 

“Giúp cậu bằng cách nào đây? Bây giờ cậu có hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn đi coi mắt, hai là nói cho mẹ cậu biết là cậu đã có bạn trai”