Chương 1569:
Lâm Thẩm Nhi khóc ẩm ức một hồi lâu, phát hiện ra ngay cả nhìn mình Hàn Thanh cũng chưa từng làm, bèn tức giận đến mức toàn thân phát run. Cô ta như vậy khiến Tiểu Nhan chú ý, lại cho là cô ta đang sợ hãi, thế là bèn vỗ nhẹ sau lưng cô ta, an ủi: “Được rồi, chị cứ yên tâm. Chuyện này bọn tôi đã xen vào thì nhất định sẽ giúp chị tới cùng. Trước tiên, chị cứ ở lại bệnh viện an tâm dưỡng thương, bọn tôi giúp chị liên hệ với người nhà, được không?”
Thế nhưng ai ngờ được lúc này Lâm Thẩm Nhi lại điềm đạm đáng yêu nói: “Tôi… Tôi… Quả thật trong nhà tôi đã không còn ai nữa. Từ nhỏ tôi đã mất cả ba và mẹ, họ hàng thân thích. Bọn họ sợ bị trả thù căn bản là không hề muốn giúp tôi.”
Nghe đến đây, Tiểu Nhan cảm thấy có phần hơi đau đầu, vốn dĩ cô ấy chỉ muốn đưa cô ta đến chỗ của ba mẹ mình một cách an toàn, không ngờ rằng… Trong nhà cô ta lại không còn người nào quan tâm cô ta nữa?
Vậy… Chuyện này phải làm sao đây? Lúc này Tiểu Nhan mới ý thức được mình nhặt phải hòn than nóng bỏng tay rồi. Thế nhưng nếu để cho cô ấy lựa chọn lại một lần nữa, bảo cô ấy trơ mắt nhìn một người cùng là phái nữ như mình bị đánh, bảo cô ấy không ra tay giúp đỡ, cô ấy lại không làm được.
Chuyện này, càng nghĩ càng rối, cuối cùng Tiểu Nhan chỉ có thể ném ánh mắt cầu cứu về phía Hàn Thanh.
Trông thấy cô gái nhỏ nhìn mình cầu cứu, ánh mắt Hàn Thanh lại có thêm mấy phần cưng chiều, hỏi cô ấy: “Vậy em muốn làm gì?”
Kỳ thật trong lòng Tiểu Nhan cũng không chắc chắn lắm, Lâm Thấm Nhi khóc lóc nói: “Nếu không…
Hai người đừng để ý đến nữa, dù sao thì chờ anh ta ra ngoài, tôi sẽ còn bị đánh nữa. Hai người đừng chuốc thêm phiền toái cho mình làm gì, nếu như lại làm cho hai người thêm mệt mỏi, tôi sẽ cảm thấy rất áy náy.”
Cuối cùng, Tiểu Nhan đưa Lâm Thấm Nhi về khách sạn. Bởi vì ngay từ đầu Tiểu Nhan đã nói trước tiên cứ để cho Lâm Thấm Nhi ở lại bệnh viện dưỡng thương, cô ấy trở về nghĩ cách giải quyết. Thế nhưng Lâm Thấm Nhi lại không muốn, nói nếu để cô ta một thân một mình ở tại bệnh viện thì cô ta sẽ rất sợ hãi, sợ chồng cô ta đột nhiên xuất hiện, đến lúc đó cô ta nhất định không có cơ hội sống sót nữa.
Khi nói với Tiểu Nhan những lời này, có thể nói là đến giọng nói cũng muốn rơi lệ, Tiểu Nhan rơi vào đường cùng, hỏi cô ta vậy thì phải làm sao bây giờ?
Lâm Thấm Nhi vội lau nước mắt, nói: “Cô ở chỗ nào, có thể để cho tôi ở tạm cùng cô hai ngày được không? Cô yên tâm, sau hai ngày tôi sẽ tự mình đi mua vé máy bay về nhà, nhất định sẽ không liên lụy đến hai người.”
Cô ta cũng đã nói đến mức này, mặc dù Tiểu Nhan rất khó xử, nhưng cuối cùng vẫn nói đồng ý.
Một chuyến du lịch, cứ tự dưng có thêm một người gia nhập như vậy, Tiểu Nhan có một chút thất vọng trong lòng, nhưng cũng lập tức tiêu tan rất nhanh.
Mà Lâm Thấm Nhi được đưa về phòng khách sạn đang ở trong phòng tắm tắm rửa.
Cô ta nhìn bóng dáng mờ ảo của mình trong gương, lại nhìn nhìn phòng tắm lớn như này, còn có cả quần áo mà Tiểu Nhan đưa cho cô ta, khóe miệng cong lên, nở nụ cười như có như không.
Một cô sinh viên thì cũng chỉ là một cô gái trẻ mà thôi, mặc quần áo cũng ngây thơ như vậy, cũng không biết làm thế nào mà cô ấy lại chinh phục được một người đàn ông như Hàn Thanh?
Loại người vừa gầy vừa nhỏ chẳng khác nào cây đỗ cô-ve kia mà cũng đáng được ưu ái sao?
Sau khi biết được hai người bọn họ không phải là vợ chồng, Lâm Thấm Nhi lập tức nảy ra ý nghĩ khác.
Kỳ thật, ngay từ đầu thật đúng là cô ta không hề có ý nghĩ gì khác, thế nhưng mà người đàn ông tên Hàn Thanh này quá mức ưu tú. Cho dù là ở vẻ bề ngoài, hay là thông qua ngôn từ, hành động và cử chỉ, đầu tỏa ra lực hấp dẫn trí mạng.
Khi anh ta kéo cánh tay bạo lực của người đàn ông kia xuống, Lâm Thấm Nhi vừa vặn ngẩng đầu lên, thấy được hình ảnh kia, lập tức có sự so sánh với Hàn Thanh.
Chồng của cô ta thật sự chẳng khác nào một tên hề, mà Hàn Thanh… Đẹp trai, ưu tú đến mức như là thiên thần.
Nhìn nhìn lại cô gái nhỏ bên người, điệu bộ ngây thơ, dáng người còn gầy yếu đến độ không có chút hấp dẫn nào. Cả nhan sắc hay dáng người, cái gì cũng không bằng được cô ta.
Nhưng hết lần này tới lần khác, chính là kiểu phụ nữ như thế này lại có thể tìm được một người đàn ông ưu tú như thế.
Mà cô ta thì sao? Rõ ràng cả dáng người hay là giá trị nhan sắc đều không thua kém gì cô ấy, dựa vào cái gì mà cô ta lại bị loại người đàn ông không có chút ưu tú nào kia đánh chửi? Vậy nên, Lâm Thấm Nhi lập tứ nổi lên chút lòng riêng, thế là… Ý nghĩ đó nhanh chóng lớn lên, chẳng mấy chốc đã trở thành cái cây lớn, tán rộng che trời.
Cô ta nghĩ, mình muốn người đàn ông này!
Mà trước mắt cô ta lại đang có một cơ hội rất tốt, trước tiên là lợi dụng Tiểu Nhan để tiếp cận, biểu hiện hết những điểm tốt của mình ra cho anh †a xem, để cho anh ta biết mình tốt hơn cô bé Tiểu Nhan kia, nói không chừng…