Chương 1527:
Ở bên cạnh, bác sĩ và y tả nhìn cảnh tượng này bèn nhìn Dạ Âu Thần thêm vài lần.
Trước nay không phải chưa từng có đàn ông vào phòng sinh, cũng có người giống như anh đưa tay cho vợ cần. Nhưng đến lúc bị cần thì họ sẽ la lên đau đớn hoặc nhíu mày chịu đựng.
Thế mà bây giờ, các cô nhìn Dạ Âu Thần mặt bất biến, ngay cả mày cũng không nhăn lại một chút.
Đau đớn vẫn tiếp tục, bác sĩ lại hướng dẫn còn Làn Minh Thư làm theo lời bà.
Bên ngoài phòng sinh là một nhóm người rất ăn ý gữ im lặng. Mọi người cũng không biết phải nói gì cho đúng nói về Hàn Minh Thư thì dễ nghĩ nhiều, còn nói sang chuyện khác lại không hợp lí.
Từng giây từng phút trôi qua, Đậu Nành cũng bắt đầu dựa vào người Tiểu Nhan, mà bên cạnh, ông cụ Uất Trì nhìn thấy không khỏi ghen tị. Tuy Tiểu Nhan có quan hệ rất tốt với Hàn Minh Thư nhưng cũng không phải người thân. Thế mà Đậu Nành lại an tâm tựa vào người con bé? Nghĩ vậy, ông cụ Uất Trì đưa tay kéo quần áo của Đậu Nành, nghiêm giọng nói: “Đậu Nành con mau ngồi dậy đi.”
“Dạ? Đậu Nành xoa đôi mắt híp đi vì buồn ngủ củamình, cậu bé mơ màng nhìn ông cụ: “Ông cổ ngoại sao vậy a?”
Nhìn dáng vẻ chưa tỉnh ngủ của cậu khiến mọi người yêu thương, ông cụ đưa tay sờ tóc cậu rồi mới nói: “Con ngồi đàng hoàng lại đi, sao lại nằm lên người người ta thế kia? Hay con qua bên ông cố ngoại này.” Tiểu Nhan nghe hiểu ý ông cụ, cô đoán có lẽ ông sợ Đậu Nành làm phiền mình nên khoát tay nói: “Không sao đâu. Cứ để Đậu Nành nằm, đã là nửa đêm rồi, hơn nữa cậu bé còn nhỏ nên chắc chắn rất mệt.”
Uất Trì Thần: “…”
Trong lòng ông cụ tức giận, cô thì biết cái gì chứ? Chẳng qua tôi đang muốn gần gũi hơn với cháu cố ngoại của tôi mà thôi, thế mà cô cũng không hiểu nữa. Đậu Nành nghe vậy cũng gật đầu, cậu bé tìm tư thế thoải mái nằm trong lòng Tiểu Nhan, cậu bé nhắm mắt rồi nói: “Dì Tiểu Nhan ơi, nếu mẹ ra dì nhớ gọi con.”
“Ừm.” Tiểu Nhan gật đầu, cô kéo tay áo Đậu Nành xuống rồi cởi áo khoác mình ra đắp lên người Đậu Nành và dịu dàng nói: “Đậu Nành mau ngủ đi.
Một lát nữa dì Tiểu Nhan sẽ gọi con dậy” Ở bên cạnh, ông cụ Uất Trì nhìn cảnh tượng này tuy vẫn ghen tị song ông cũng cảm thấy Tiểu Nhan đối xử rất tốt với Đậu Nành. Sau đó, ông cụ nhìn Hàn Thanh bên cạnh cô, hai người ngồi rất gần, hoàn toàn không có khoảng cách.
Giữa nam và nữ dù có thân thiết đến mấy cũng không thể ngồi gần đến thế.Càng nghĩ, trong đầu ông cụ chợt lóe lên tia sáng.
Chẳng lẽ hai người này ở bên nhau?
Ở phía này, dường như để chứng thực suy đoán của ông cụ Uất Trì, Hàn Thanh thấy Tiểu Nhan cởi áo khoác thì nhíu mày, anh ta không nói nhiều đã cởi áo khoác của mình phủ lên người Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan: “..
Ở đây còn có hai vị trưởng bối, cô có hơi xấu hổ, nếu sớm biết Hàn Thanh sẽ làm như vậy thì cô đã bảo anh ta tự lấy áo mình đắp lên người Đậu Nành, nếu vậy là tiện cả đôi đường rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tiểu Nhan cảm thấy khó chịu, nhưng nhìn qua thì bà Tống An có vẻ không hề để ý, bà chỉ mỉm cười nhẹ.
Ngược lại ông cụ Uất Trì cứ nhìn chằm chằm cô, thậm chí ánh mắt cứ dán vào mặt cô.
Ngay từ đầu, Tiểu Nhan còn cảm thấy khá xấu hổ nhưng ngẫm lại nó cũng không có gì, dù sao chuyện này sớm muộn mọi người cũng biết, cô cứ mặc mọi chuyện là được. Thời gian dần trôi, đại khái đã chờ rất lâu, trời đã vào khuya nhưng mọi người không mệt mỏi. Ngay cả Đậu Nành nhắm mắt nằm trong người của Tiểu Nhan thì tâm trí cũng hướng về phía phòng sinh.
Mẹ vẫn chưa ra.
Cuối cùng Cửa phòng được mở ra. Nghe thấy âm thanh, nhóm người đang ngồi đợi ở trước cửa nhanh chóng đứng dậy, ngoại trừ Tiểu Nhan bởi còn có một cái đầu đang gối lên đùi cô.
Nhưng rất nhanh Đậu Nành cũng ngồi dậy, Tiếu Nhan cũng lập tức tiến lên.
Đi được hai bước cô mới phát hiện chân mình hơi tê, đi lại hơi khó khăn Cũng chính vào lúc này, giọng nói chúc mừng của bác sĩ vang lên: “Chúc mừng cả nhà, cô nhà sinh được một cô công chúa.”
Rõ ràng mọi người đã sớm biết thai là con gái.
Nhưng khi nghe chính bác sĩ tuyên bố thì họ vẫn vô cùng vui mừng.
Đặc biệt là ông cụ Uất Trì, cả nửa đời sống trong cô độc nhưng hiện tại lại có thêm một đứa cháu gái, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Vì thế, nghe bác sĩ thông báo tin vui này, ông cụ Uất Trì vỗ tay liên hồi. “Tot!”
Bên kia, Tổng An thấy bộ dạng ba mình thì trợn mắt nhìn, nhỏ giọng hỏi: “Ba bị sao thế?”