Chương 1507:
Nhưng mà Tiểu Nhan cũng không thể rút tay về, bởi vì vừa định rời đi đã bị Hàn Thanh túm lấy, sau đó có cố gắng thế nào cũng không thể tránh được, tay bị anh túm trở lại đặt về bên hông. “Ôm anh, được không?”
Giọng nói Hàn Thanh nhẹ nhàng mà đầy mê người, khi nói chuyện, đôi môimỏng còn khẽ chạm vào tại cô ấy tạo ra một cảm giác đặc biệt quyến rũ khiến người ta si mê.
Sau đó dưới sự hướng dẫn của Hàn Thanh, Tiểu Nhan dần buông lỏng cảm xúc, giơ hai tay chậm rãi ôm lấy eo anh, thật ra Hàn Thanh rất mong chờ được Tiểu Nhan ôm.
Giống như tối qua lúc ở trên xe, Tiểu Nhan chủ động ôm Hàn Thanh, ôm thật chặt, loại cảm giác đó. Vừa chân thật, vừa ấm áp khiến anh cảm giác được đó là loại rung động mà từ trước đến nay anh chưa từng cảm nhận được trong cuộc đời này.
Nhưng mà hôm nay cô gái này quá ngại ngùng, hai tay ôm lấy eo anh không được chặt, Hàn Thanh nhìn chằm chằm hàng mi thẹn thùng của Tiểu Nhan, lại cất giọng đầy mê hoặc: “Ôm chặt một chút, chúng ta còn phải tiếp tục Tiểu Nhan đỏ mặt, bị anh thổi khí vào tại tới muốn phát điên rồi, cô ấy nhịn không ngược hung hăng ngước mắt trừng anh một cái. “Hồn thì hôn đi, yêu cầu nhiều như vậy.”
Tiểu Nhan nhỏ giọng oán thán một tiếng, tuy cứng miệng như vậy nhưng đôi tay ôm lấy eo của Hàn Thanh vẫn siết chặt hơn, Hàn Thanh cuối cùng cũng vừa lòng, khỏe mỗi khẽ cong lên một nụ cười, một lần nữa cúi đầu xuống.
Lần này rõ ràng thành thục hơn hôm qua rất nhiều, Tiểu Nhan còn cho rằng hai người đều chưa từng yêu đương, chuyện hôn môi này hẳn là rất khó khăn mới phải, nếu cùng nhau nghiên cứu chắc sẽ rất thú vị.
€ó điều, dân dần cô ấy phát hiện ra một việc.
Hàn Thanh dường như rất nhanh chóng trở nên điêu luyện, còn cô ấy thì không thể, hoàn toàn chỉ có thể làm theo đối phương, anh muốn hôn thế nào thì hôn như thế, Tiểu Nhan hoàn toàn không có sức lực đánh trả Tiểu Nhan có chút nổi giận, hung hăng hôn đáp trả lại một cách mãnh liệt, kết quả là không cẩn thận cần vào môi đối phương Có điều lần này Hàn Thanh cũng không có bất ngờ, chỉ hơi dừng lại một chút sau đó càng ôm Tiểu Nhan chặt hơn.
Lưng Tiểu Nhan dán lên bức tường lạnh lẽo, cảm thấy dáng vẻ này của Hàn Thanh có chút kỳ lạ.
Cũng không biết qua bao lâu, Tiểu Nhan thấy chân như mềm nhũn ra, sắp không đứng nổi đến nơi, xong rồi… vừa rồi cô ấy vừa uống nửa ly sữa bò mà lúc này lại bắt đói bụng…
Tới khi Hàn Thanh buông Tiểu Nhan ra, Tiểu Nhan vô lực dựa vào người anh, nhỏ giọng than một tiếng “Em… hình như có chút đói bụng.”
Sau đó cô ấy nghe được tiếng cười trầm thấp của người nào đó, tiếng cười nghe vô cùng êm tai: “Vậy đi ăn sáng thôi, ăn cho no vào, không được kén ăn.”
Bữa sáng hôm nay, Tiểu Nhan bị cho ăn quá no.
Có lẽ bởi vì nụ hôn, nên Tiểu Nhan cảm thấy cả người cứ lâng lâng. Khi Hàn Thanh ở phía sau hỏi cô lại lần nữa, cô đổi lại lời muốn thốt ra, nói cô thực ra chưa ăn sáng, còn nói đến vô cùng đáng thương, cực kỳ tội nghiệp.
Sau đó. Hàn Thanh bày đủ loại đồ ăn lên bàn, còn cưỡng chế cô phải ăn hết. “Nhiều như thế này, sao em ăn hết được?”
Tiểu Nhan trong lòng kêu khổ thấu trời, sớm biết thế này cô đã không nói mình chưa ăn. “Ăn hết đi, tránh tí nữa bị ngất.” Tiểu Nhan không còn cách nào khác, cô không dám chống lại mệnh lệnh của anh. Nhưng anh ấy quả thật cũng đang rất đói rồi, hơn nữa đây là bữa sáng tình yêu do tự tay anh làm, vì vậy Tiểu Nhan chỉ có thể nhét đồ ăn vào trong miệng.Quá thỏa mãn Sau khi ăn xong, cô ngả người ra sau, dựa vào đó, dạ dày hơi chướng nên cô không khỏi xoa bụng, vẻ mặt đau khổ. “Ăn no quá rồi à?”
Hàn Thanh nhíu mày hỏi.
Tiểu Nhan muốn nói không, nhưng vừa mở miệng thì bỗng nấc một cái, cô nhất thời bị dọa sợ, cả người ngây như phỗng, không thể tin vào mắt mình mà ngồi đó trợn tròn mắt.
Vừa nãy…. là âm thanh cô phát ra sao? Cô sao có thể phát ra âm thanh đáng xấu hổ như thế trước mặt anh.
Sau khi phục hồi tinh thần, Tiểu Nhan vội vàng giơ tay che chặt miệng mình lại, ánh mắt không dám nhìn về phía Hàn Thanh.
Nhưng cô lại nghĩ đến những lời Hàn Thanh vừa nói với cô cùng nụ hôn vừa rồi. Anh không cần cẩn thận như vậy, cô thật sự nghe lọt tai rồi.
Có lẽ cô có thể thử khiến bản thân mình tan biến?
Nghĩ đến đây, Tiêu Nhan mặt dày họ một tiếng, ngây thơ liếc nhìn Hàn Thanh: “Cũng tại anh bắt em ăn no”
Ngụ ý chính là, nếu anh không bắt em ăn nhiềuthế này thì em sao có thể phát ra âm thanh xấu hổ như vậy.
Nghe thấy lời than thở của cô gái nhỏ, Hàn Thanh trong lòng hơi loạn nhịp, nhìn về phía cô. Cô gái ngồi trên ghế trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình khoác hờ hững trên người, hai tay để lên đầu gối, hơi căng thẳng cầm lấy góc áo của mình. Góc nhìn của anh vừa hay đổi diện với cửa sổ, ánh nắng chiếu vào khiến làn da cô như tỏa sáng, trắng nõn mịn màng.