Chương 1494:
Trong đôi mắt Hàn Thanh thoáng qua ý cười mà chính anh cũng không nhận ra.
Nghe thấy tiếng động, Tiểu Nhan nhìn về phía Hàn Thanh, cố gắng khiến biểu cảm trên mặt mình trông tự nhiên nhất: “Họp xong rồi à?”
“Ừ.”
Hàn Thanh nhẹ nhàng gật đầu, đi tới gần trước mặt cô: “Luôn đợi ở đây?”
Tiểu Nhan sửng sốt một chút, lại nghe anh nói: “Mắt không mỏi à? Cần ngủ một lúc không?”
“Không cần.
Trong tình ảnh này ai ngủ nổi chứ?
Tiểu Nhan cảm thấy Hàn Thanh không biết để ý, lắc đầu nói: “Tôi không buồn ngủ. “Chắc chắn không buồn ngủ?”
Hàn Thanh nheo mắt nhìn cô.
Bị Hàn Thanh nhìn chăm chú như vậy cô càng ngồi thẳng hơn, kiên quyết lắc đầu: “Không buồn ngủ thật.”
“Vậy được, nếu không buồn ngủ, vậy nói một chút về chuyện của chúng ta. Vừa dứt lời, bóng người cao lớn đang đứng trước mặt đột nhiên ngồi xuống bên cạnh cô. Mặc dù cách cô một khoảng nhỏ nhưng khisố pha bên cạnh đột nhiên lún xuống và hơi thở nam tính của đàn ông tới gần cô, nhịp tim của Tiểu Nhan vẫn hằng một nhịp. Sau đó trái tim cô càng không nghe theo sự điều khiển của cơ thể.
Cô thật sự sợ, nghe anh nói xong, đầu ngón tay run lên, lặng lẽ nhìn Hàn Thanh. “Chuyện, chuyện của chúng ta? Chuyện Chuyện gì chứ?”
Trong lòng cô chột dạ nhưng lại có chút mong Ai biết được Hàn Thanh nhìn cô chằm chằm, ánh chờ. mắt sáng rực. “Em không biết?”
Tiểu Nhan: “
Cô sững sờ, ngơ ngác nhìn Hàn Thanh hỏi lại. “Muốn biết tại sao anh hôn em sao?”
Không khí tĩnh lặng.
Tim của Tiểu Nhan cũng suýt chút nữa là ngừng đập, đầu ngón tay càng run rẩy, đôi mắt trợn tròn, không ngờ Hàn Thanh đột nhiên thẳng thắng hỏi như vậy.
Sau phút chốc sững sờ, đôi má trắng nõn của cô ửng hồng như đám mây lúc hoàng hôn. “Nếu em muốn biết như vậy, sao không tự mình tới hỏi anh?”
“!”
Tiểu Nhan biết ngay mà, Minh Thư nói cô sẽ không nói gì cả, thật ra đã nói hết rồi. A! Đồ lừa đảo! Bây giờthì hay rồi, Hàn Thanh trực tiếp hỏi cô, cô…Cô mất hết mặt mũi rồi. Trước đó còn muốn giả vờ bình tĩnh một chút, tốt nhất là bình tĩnh không hoảng loạn. Kết quả Minh Thư sau lưng đã bán đứng cô rồi, để Hàn Thanh biết bản thân cô cực kỳ để ý chuyện này.
Cô khổ quá đi! Thật là Tiểu Nhan cắn môi dưới, không biết phải trả lời câu hỏi của Hàn Thanh thế nào.
Cô còn mặt mũi để trả lời sao? Không còn!
Vào lúc Tiểu Nhan đang điên cuồng gào thét trong lòng, Hàn Thanh không có được câu trả lời của cô lại dựa vào gần hơn một chút, kéo gần khoảng cách của hai người. “Hửm? Sao không nói gì?”
Tiểu Nhan căng thẳng tới mức không nói được một chữ, hơn nữa bởi vì anh dựa vào gần, việc cô hít thở trở nên khó khăn hơn nên cô vô thức ngửa đầu ra sau, cố gắng tránh ca Hàn Thanh một chút.
Anh đang muốn nói nhưng việc cô nhóc muốn trốn tránh làm anh không hài lòng. Anh mím môi nói tiếp: “Đừng trốn”
Anh vươn tay niết cánh tay cô, kéo lấy thân thể đang muốn lùi về phía sau của Tiểu Nhan, sau đó phát hiện thân thể của cô nhóc này đang run rẩy.
Dọa sợ cô ấy rồi?
Lông mày Hàn Thanh nhíu lại, biểu cảm nhìn rất nghiêm túc. “Không muốn nói rõ chuyện này với anh?”Môi Tiểu Nhan mấp máy, cô đâu có không muốn nói rõ chuyện này, chỉ là căng thẳng quá không nói được gì: “Em… Em chỉ là… Chỉ là hơi căng thẳng, anh đừng dựa vào gần thế.”
Cô sắp không thở được rồi.
Căng thẳng? Lông mày Hàn Thanh dẫn ra, thay vào đó là ý cười nhàn nhạt trong mắt, không những không rời đi mà còn dựa vào gần hơn một chút, hơi thở nam tính càng tới gần. “Không tới gần thì nói rõ thế nào được?”