Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1391




Chương 1391:

 

Sau khi cô ta nói như vậy, Tiểu Nhan cảm thấy mình thật có lỗi: “Thật xin lỗi, tôi không nghĩ tới tôi sẽ mang đến cho cô phiền toái lớn như vậy, vậy thư ký Tô nhanh chóng trở về họp đi, đừng để chậm trễ.”

 

Tô Cửu nhìn cô ấy, rồi trả lời: “Phiền toái gì chứ, cũng chỉ là mấy phút thôi, không cần phải lo lắng như vậy đâu, chỗ này là phòng tiếp đãi khách quý, có cả máy tính và TV, nếu như cô thấy buồn thì cứ lấy chơi đi.”

 

“Được rồi, cảm ơn cô!”

 

Sau khi Tô Cửu mở cửa ra ngoài, Tiểu Nhan lại ngồi một mình ở trong phòng tiếp khách.

 

Theo như cô ấy biết, những hội nghị của tập đoàn lớn như này có khi đến hai tiếng đồng hồ cũng không kết thúc được, nhưng mà như thế là còn nhanh rồi, có nhiều lúc còn phải đến bốn, năm tiếng, thậm chí có khi còn họp cả ngày luôn.Cũng không biết cô ấy còn phải chờ trong bao lâu nữa, vừa nghĩ tới người ta vì mình mà mất nhiều tiền như vậy, Tiểu Nhan liền cảm thấy dù có để cô ấy ở chỗ này chờ mấy ngày cũng được nữa. Nhưng buồn là, cô ấy mang theo mì sợi tới đây.

 

Nếu để lâu quá, sẽ bị nhão…

 

Đến lúc đó chắc chắn là cũng không thể ăn, mùi vị cũng không còn tốt. Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan có chút chán nản nằm xuống ghế sopha, lúc đầu cô ấy còn có thể nghiêm túc ngồi một chút, lúc sau nhàm chán quá nên nằm. Sau đó lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi giải trí cho đỡ chán, nhưng rất nhanh cô ấy đã mệt mỏi, sau đó Tiểu Nhan chỉ có thể lướt vài trang web, hai con mắt có chút buồn ngủ nhưng ở bên ngoài vẫn không có bóng người nào hết.

 

Cũng không biết hội nghị lúc nào mới kết thúc? Tiểu Nhan liếc nhìn thời gian một chút, thế mà mới được có một tiếng.

 

Có thể là trong một tiếng sau liền tan thì sao, Tiểu Nhan nhìn bốn phía một chút, đột nhiên đứng dậy đem cửa đóng lại, sau đó cởi giày ra, nằm luôn trên ghế sô pha. Ngủ một lúc thôi, Tiểu Nhan cởi áo khoác lông ra, sau đó nằm xuống đắp lên người mình, rồi nhằm mắt lại.

 

Phòng họp mở cửa ra, cuối cùng hội nghị cũng kết thúc, mọi người trên tầng cũng dần dần giải tán hết, Hàn Thanh cũng đứng dậy định đi vào trong văn phòng, Tô Cửu dọn dẹp xong đồ đạc, đột nhiên nhớ tới cái gì, lúc ngẩng đầu lên đã không nhìn thấy Hàn Thanh, cô ta đành phải vừa ôm tài liệu vừa chạy đuổi theo.

 

“Tổng giám đốc Hàn.”

 

Bởi vì nghe thấy tiếng nói của Tô Cửu, bước chân của Hàn Thanh hơi chậm lại một chút: “Có vấn đề gì sao?”

 

“Tổng giám đốc Hàn, lúc nãy cô Chu có đến tìm anh.”

 

Cô Chu? Chu Tiểu Nhan?

 

Hàn Thanh hơi cau lông mày: “Cô ấy tới đây sao? Tại sao không nói trước cho tôi biết?”

 

Thấy phản ứng này của anh ta, Tô Cửu có chút hiếu kỳ híp mắt lại, hình như cảm thấy… Giống như có ẩn tình ở bên trong vậy? Thế là Tô Cửu liền đùa: “Không phải là tổng giám đốc Hàn muốn họp sao? Làm thư ký của anh, nên tôi không thể nào để bất cứ việc gì phá ngang hội nghị quan trọng như vậy được?”

 

Hàn Thanh: “…”

 

Anh ta không nói nhiều lời liền sải bước đi ra ngoài, Tô Cửu lại một lần nữa đuổi kịp anh ta: “Tổng giám đốc Hàn định đi đâu thế?”

 

Hàn Thanh không trả lời, nhưng tất nhiên anh ta không đi về hướng của phòng làm việc.

 

“Tổng giám đốc Hàn là muốn đi tìm cô Chu sao?”

 

“Thư ký Tô.” Hàn Thanh dừng bước lại, ánh mắt không vui nhìn đối phương: “Cô có muốn tiếp tục làm việc hay không?”

 

“Tất nhiên rồi, nhưng bởi vì phải làm công việc trước đó, nên tôi phải nói với tổng giám đốc Hàn một chút, do lúc đó anh đang họp, cho nên tôi để cho người dẫn cô Chu vào chờ trong phòng tiếp khách “

 

Nghe cô ta nói như vậy, Hàn Thanh cảm thấy mi tâm nhảy một cái, ánh mắt lạnh lùng trong vắt nhìn vào Tô Cửu, bởi vì làm việc bên cạnh anh ta đã lâu cho nên khi phải đối mặt với ánh mắt lạnh lùng như vậy, Tô Cửu cũng cảm thấy rất bình thường, ngược lại còn cười nói.

 

“Nghe nói cô Chu có mang đồ ăn đến cho anh, nhưng đến bây giờ hội nghị cũng đã kết thúc rồi, xem ra tổng giám đốc Hàn cũng không muốn ăn nữa đâu.”

 

Hàn Thanh: “…”

 

“Đã nói xong rồi, vậy tôi đi làm việc đây.” Tô Cửu bước từng bước giày cao gót rời đi, rất nhanh liền biến mất trước mắt Hàn Thanh.

 

Hàn Thanh vẫn đứng yên tại chỗ một lúc, đột nhiên cảm thấy chính mình có phải nên thay thư ký mới rồi không?

 

Người thư ký này đi theo anh ta cũng lâu rồi, nên cũng bắt đầu không sợ anh ta, đến một chút uy hiếp cũng không có. Vừa nghĩ vậy, Hàn Thanh liền đi về phía phòng tiếp khách quý.

 

Trong phòng tiếp khách, sau khi cánh cửa bị đầy ra thì hoàn toàn yên lặng, ánh sáng sau buổi chiều ngày mùa đông vô cùng ấm áp, chiếu vào trước cửa sổ, một nửa quầng ánh sáng chiếu vào trong phòng. Cô gái nhỏ yên lặng nằm trên sofa, trên người còn đắp lên chiếc áo lông vũ, chắc hẳn bởi vì lạnh, vậy nên co lại thành một cục. Khi Hàn Thanh bước vào nhìn thấy cảnh tượng này. Thì ra chiếc ghế anh nằm trên đó còn không có chỗ để chân, không ngờ rằng vừa vặn đủ cho cô gái nhỏ này, khiến cô nhìn có vẻ càng nhỏ nhắn hơn. Hàn Thanh không nghĩ đến rằng cô lại ngủ ở phòng tiếp khách. Trước khi đến, anh đang nghĩ cô gái nhỏ có lẽ đã không chờ đợi được nữa mà đi rồi, dù sao đi nữa cô đột nhiên đến tìm cũng đã làm anh rất bất ngờ rồi. Bởi vì ngày hôm đó sau khi đưa cô về nhà, gương mặt cô hoàn toàn hiện viết lên hàng chữ không muốn qua lại với anh nữa.