Chương 1359:
“Đừng lo lắng, tôi nhớ rõ trước đây anh đã nói với tôi những gì. Là tôi đã thích anh, cũng đã từng vì anh mà đạp tôn nghiêm mình dưới chân…
Hàn Thanh ánh mắt ngưng lại, cô gái nhỏ trước mặt cúi đầu nói, vẻ mặt oan ức rối tinh rối mù, anh ta vô thức giơ tay hướng phía sau đầu của cô ấy.
“Nhưng bây giờ tôi nghĩ lại rõ ràng, tôi sẽ không quấn lấy anh nữa, cũng sẽ không thích anh „ nữa.
Câu nói không thích anh nữa khiến tay Hàn Thanh dừng trên không trung, anh không đưa lên nữa, anh mím chặt môi mỏng cau mày nhìn cô ấy.
Tiểu Nhan vẫn không ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, lộ ra hết thảy lời mình muốn nói: “Nếu tôi đã quyết định không thích anh nữa thì sau này nhất định sẽ không quấn lấy anh nữa, cho nên chuyện mà anh lo lắng sẽ không xảy ra. Anh giữ tôi lại là vì muốn nghe tôi nói câu này đúng không, bây giờ tôi đã nói hết rồi, tôi có thể…rời đi chứ?”
Nói xong thì Tiểu Nhan khẽ thở ra.
Quả nhiên là có thể nói bất cứ điều gì khi không nhìn anh ta, nếu để cô ấy nhìn vào mắt anh ta và nói thì cô ấy sẽ không nói trôi chảy.
Khi Tiểu Nhan lại ngẩng đầu lên thì sắc mặt Hàn Thanh đã trở lại vẻ lạnh lẽo, cũng thu tay về.
Mọi chuyện vừa rồi dường như chưa từng xảy ra.
Cô gái nhỏ đã nói như vậy thì anh ta còn có thể nói gì nữa?
Tiểu Nhan muốn bỏ đi, nhưng anh ta không đồng ý nên cô ấy không dám đi thẳng. Vừa vặn lúc này có người đi đến nhà vệ sinh, mấy người phụ nữ cùng nhau đi đến đây, cười cười nói nói.
Nghe tiếng bước chân thì Tiểu Nhan sắc mặt thay đổi, cũng không đợi Hàn Thanh nói gì thì bỏ lại một câu “đi trước”, sau đó hung hăng chạy về bên kia.
Bước chân hoảng loạn, như thể cô ấy sợ rằng sẽ bị người khác thấy cô ấy đang ở với anh ta.
Hàn Thanh nhìn bóng lưng loạng choạng của cô gái nhỏ, thật lâu sau mới nhìn đi chỗ khác.
Khi trở lại bàn tiệc thì Tiểu Nhan cũng thở hổn hển và trở nên đặc biệt áy náy, cô ấy lấy cho mình một ly nước trái cây rồi nép vào góc.
Mới uống một ngụm trái cây thì Lâm Tinh Hỏa đã tìm cô ấy.
Khi cô ta chào Tiểu Nhan, Tiểu Nhan đã giật mình và suýt nữa phun hết nước trái cây cô ấy đã uống vào miệng, nhưng cô ấy lại kìm lại nên bị sặc và ho dữ dội.
“Khụ khụ”
Lâm Tinh Hỏa thích thú đưa cho cô ấy hai miếng khăn giấy.
Tiểu Nhan cầm lấy lau khóe miệng, nước mắt cũng chảy ra vì ho nên cô lại lau khóe mắt, sau đó Tiểu Nhan hoàn hồn thì cảm ơn cô ta.
Lâm Tinh Hỏa nhìn cô ấy với một nụ cười đầy ẩn ý trên môi.
“Cô, cô nhìn tôi làm gì?”
Da đầu của Tiểu Nhan tê rần khi bị cô ta nhìn chằm chằm như vậy, có lẽ là do cô ấy vừa chứng kiến cảnh người khác tỏ tình, nên lúc này mới chột dạ quay đi, không dám nhìn Lâm Tỉnh Hỏa.
“Tôi nhìn cô, đúng là thâm tàng bất lộ!”
Tiểu Nhan: “2?”
Thâm tàng bất lộ? Ý cô ta là gì?
Cô ấy nhìn Lâm Tinh Hỏa với vẻ mặt sững sờ, khuôn mặt viết là xảy ra chuyện gì cô nói rõ ràng đi Lâm Tinh Hỏa khẽ chạy qua và thì thầm.
“Ở bên Hàn Thanh, nhưng không có nói ra.
Cái này không phải là thâm tàng bất lộ sao?”
Vừa rồi Tiểu Nhan vừa ho vừa ngứa cổ họng, còn định uống nước trái cây cho êm tai, không ngờ khi Lâm Hành Hoài nói một câu như vậy, cô ấy sợ đến mức phun nước ra ngoài.
Phun.