Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1351




Chương 1351:

 

“Dì, dì nhỏ…”

 

Tống An đi giày cao gót chậm rãi bước tới.

 

“Vừa mới tỉnh lại, cảm giác thế nào?”

 

Dạ Âu Thần nhìn Tống An một cái thật sâu, thu hồi ánh mắt sau đó nhìn Hàn Minh Thư, sau đó ánh mắt lại ở trên người cô.

 

Tống An không khỏi trợn mắt trước cảnh này.

 

“Tôi nói, vừa vừa là được rồi, vừa mới tỉnh lại mà dính nhau như thế làm gì?”

 

Tuy rằng rất khó chịu khi bị cắt ngang nhưng mà Tống An dù sao cũng là người lớn, Hàn Minh Thư bên cạnh đã đỏ bừng cả người, càng thêm nghiêm túc nói.

 

“Không có vấn đề gì lớn, hôm nay là có thể xuất viện”

 

“Xuất viện? Cháu đang đùa dì sao vừa mới nằm mấy ngày thôi, hôm nay lại xuất viện? Nếu lỡ có tình huống khác thì sao?”

 

Dạ Âu Thần nghe thấy như vậy thì cau mày, rõ ràng anh không muốn ở lại bệnh viện, có lẽ là vì ở đây khiến anh cảm thấy không thoải mái, cộng với việc anh đã nằm nhiều ngày như vậy.

 

Hàn Minh Thư nói đúng lúc.

 

“Như vậy đi, sau này chúng ta sẽ hỏi bác sĩ, nếu bác sĩ đồng ý thì chúng ta sẽ xuất viện trước, sau đó định kỳ lại đến kiểm tra”

 

Vì Dạ Âu Thần không thích ở đây nên hãy cố gắng thỏa mãn anh, dù sao thì anh cũng là một bệnh nhân.

 

Hàn Minh Thư thực sự lo lắng nếu anh lại xảy ra chuyện gì, nếu như anh lại ngất xỉu thì sao?

 

Vừa dứt lời thì Tống An không hài lòng liếc mắt nhìn Hàn Minh Thư.

 

“Minh Thư, sau cháu lại chiều nó như vậy chứ?

 

Muốn chiều cũng là do con chiều nó, con là con gái!”

 

Tống An rất lo lắng cho địa vị tương lai của Hàn Minh Thư trong gia đình.

 

Nếu một người phụ nữ ở vào vị trí thiệt thòi thì chẳng phải sẽ khiến cô đau khổ sao?

 

Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Âu Thần như được tắm trong hoàng hôn, đôi môi mỏng cong lên.

 

“Dì lo lắng cái gì? Cô ấy chiều cháu, chẳng lẽ cháu sẽ bắt nạt cô ấy sao?”

 

Nghe thấy, Tống An đảo mắt về phía anh.

 

“Lẽ nào cháu bắt nạt con bé ít sao? Hồi đó, cháu cứ bắt nạt con bé, con bé là một cô gái tốt…

 

cùng là do Minh Thư ngốc nên vấn ở bên cháu đó.”

 

Tống An không khách sáo chút nào mà nhổ nước bọt anh, dù sao cháu trai cũng là đồ cặn bã, Minh Thư tốt đến mức cháu trai cũng không sánh nổi một ngón tay.

 

Bà càng nói thì lông mày của Dạ Âu Thần càng cau lại.

 

Cảnh tượng của những gì đã xảy ra năm đó lướt nhanh trong đầu anh, nó vân là ngày hôm qua.

 

Anh chắc chắn là một tên khốn nạn.

 

Thấy anh cau mày, Tống An cho rằng anh không hài lòng với cách đánh giá và phàn nàn của mình nên đã trực tiếp đe dọa.

 

“Sao hả? Dì cháu nói cháu như vậy nên cháu không vui nữa đúng không? Dì nói cho cháu biết, sau này nếu cháu bắt nạt Minh Thư, đừng trách dì không thừa nhận cháu là cháu trai.”

 

Hàn Minh Thư bị Tống An chọc cười, khóe môi cô không ngừng cười.

 

“Dì nhỏ, anh ấy vừa mới tỉnh dậy không lâu, dì cũng đừng…”

 

“Đó là lỗi của anh”