Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1324




Chương 1324:

 

Tiểu Nhan lập tức lắc đầu, cô ấy đang nghĩ gì vậy?

 

Vốn là cô đã làm tốt công tác tư tưởng rồi nhưng tại sao nó lại bị đánh bại bởi vòng ôm ấm áp đó? Không, không thể như thế này được!”

 

Sau khi Tiểu Nhan tỉnh táo lại thì cô ấy đã đi theo Hàn Thanh đến bãi đậu xe.

 

Sau đó cô ấy nhớ ra một điều vô cùng quan trọng khác. Hình như lần trước anh ta đã đưa Đậu Nành đến nhà cô ấy nên Hàn Thanh hẳn là biết nhà cô ở đâu nhỉ? Nếu đã biết nhà cô ấy ở đâu thì tại sao anh ta lại gọi cô ấy theo dẫn đường?

 

Hay là nói, người đưa Đậu Nành đến nhà cô lần trước hoàn toàn không phải Hàn Thanh?

 

Vậy thì đó là ai?

 

Càng nghĩ, trong lòng Tiểu Nhan càng không hiểu, có thể nói đầu óc trở nên rối bời.

 

Aml Cái trán đau nhức, Tiểu Nhan tỉnh táo lại lúc này mới nhận ra mình suy nghĩ quá nhập tâm nên không biết Hàn Thanh dừng ở trước mặt mình từ lúc nào, cho nên trực tiếp chạm vào anh.

 

Tiểu Nhan nhanh chóng đưa tay che vầng trán bầm dập của mình rồi lùi lại, lông mày nhăn lại thật chặt.

 

Lần này cộng với chuyện trong thang máy thì Hàn Thanh có nghĩ là cô ấy cố ý không?

 

Để tránh cho đối phương hiểu lầm thì Tiểu Nhan quyết định phủ đầu.

 

“Sao vậy sao anh lại đột ngột dừng lại?”

 

Bóng người trước mặt sững lại có lẽ là bởi vì anh ta không ngờ sau khi đụng vào mình thì cô ấy lại có thể tự tin tra hỏi như vậy.

 

Anh ta quay đầu lại, trong mắt lộ ra một tia lạnh lùng nhàn nhạt, giọng nói càng rõ ràng.

 

“Đến rồi” Sau khi anh ta nhắc nhở thì Tiểu Nhan mới nhận ra mình đã đến chỗ ghế lái. Mà cô hiển nhiên là hồn phi phách lạc mà đi theo anh ta suốt quãng đường nên không nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Đáng lẽ anh ta đang dừng lại chuẩn bị mở cửa bước vào, nhưng cô ấy lại không có mắt mà đụng phải.

 

Đụng phải cũng không sao, nhưng mà cô ấy cũng hỏi người kia tại sao đang đi mà anh ta lại dừng lại đột ngột.

 

Mất mặt!

 

Quá mất mặt rồi!

 

Tiểu Nhan đưa tay che mặt: “Thực xin lỗi”

 

Sau đó cô ấy quay người ra mở cửa phía sau.

 

Sau khi nhìn thấy cô ấy mở cửa rồi ngay ngắn bò vào ngồi hàng ghế sau thì Hàn Thanh nhẹ nheo mắt.

 

Tiểu Nhan chui vào ghế sau và ngồi xuống, từ khi đi vào thì cô ấy vẫn luôn cúi đầu.

 

Thật ra vừa rồi cô ấy suýt chút nữa đã chạy đến chỗ ghế phụ lái, may mà trong lòng cô ấy quay nhanh, dừng ở băng ghế sau đi vào.

 

Nếu là trước kia thì có thể thật sự không kiêng ky mà ngồi ở ghế phụ lái, tranh thủ càng có nhiều cơ hội đến gần Hàn Thanh. Nhưng mà giờ đây thì cô ấy nóng lòng muốn tránh xa anhta.

 

Hãy kiên nhẫn, đợi đến khi Hàn Thanh đón Đậu Nành trở về thì cô ấy sẽ yên tâm, Đậu Nành sẽ được Hàn Thanh đưa đi, cô ấy sẽ tìm lại thời gian và ghi chép thời gian Hàn Thanh đến bệnh viện để không cần đụng mặt anh ta trong tương lai.

 

Một đường đi không ai nói chuyện với nhau.

 

Tiểu Nhan cúi đầu xuống, đột nhiên nghe thấy người trước mặt lên tiếng.

 

“Địa chỉ”

 

“A?”

 

Anh ta đột ngột lên tiếng làm Tiểu Nhan nhất thời không phản ứng kịp: “Cái gì?”

 

Hàn Thanh Thanh nhìn cô ấy qua kính chiếu hậu với ánh mắt lạnh lùng.

 

“Không nói cho tôi biết địa chỉ thì làm sao tôi có thể đón được Đậu Nành? Cô cho rằng tôi có khả năng bói toán sao?”